Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1812




Chương 1812:

Cùng lúc đó, một cái hộp thủy tỉnh nhỏ rơi ra từ trong ngực của Diệp Phi Đao nữ đang lao lên liếc mắt thì thấy con chuột nhỏ trong hộp đang nhảy nhót sống động.

Rầm.

Thời điểm một xô nước đá hắt lên đầu, Diệp Phi kêu lên một tiếng đau đớn rồi tỉnh lại.

Mí mắt như bị phủ một lớp vải đen mờ mịt, ánh sáng đèn trần chiếu rọi, Diệp Phi hơi nheo mắt vài giây mới thích ứng được.

Tâm nhìn của anh ấy đần dần trở nên rõ ràng.

Phía trước tâm mười bước, là Long Thiên Ngạo mặc áo khoác da chồn, ngồi trên sofa Italy.

Hệ thống sưởi phía sau anh ta chạy êm ái, bên người còn có một cái lò sưởi, trong tay đang cầm một chai Vodka, bộ dáng vô cùng lạnh lẽo.

Giờ phút này cậu chủ Ngạo chẳng còn vẻ chật vật như ở Mộ Viên khi trước, anh ta đã khôi phục cái vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung, tự cao tự đại không ai sánh được của ngày xưa, mỗi một cử động đều tràn ngập sự tao nhã Mà đứng bên người Long Ngạo Thiên, là Đao Nữ và mười mấy người nam nữ bình thường khác.

‘So sánh với những bảo vệ mài giữa kỹ càng ở Mộ Viên, tuy các thanh niên nam nữ này không có dung mạo xuất sắc, nhưng Diệp Phi nhìn ra được, những người này, chỉ sợ là hai tay đã thấm đẫm máu tươi.

Bọn họ lạnh lùng nhìn Diệp Phi, ánh mắt như nhìn một người sắp chết Mà Diệp Phi đang ngồi trên ghế thép, trước người không chỉ có miếng chắn ngăn cản, hai tay hai chân cũng bị trói chặt, tựa như tù nhân đang bị tra khảo vậy.

Bên cạnh Diệp Phi là khuôn mặt đắc ý của quản lý Tư Đồ Tịnh và hai gã đàn ông mặc đồ đen.

Trong tay quản lý Tịnh, còn cầm một cái máy chích điện lớn.

Sau khi quen thuộc hoàn cảnh, Diệp Phi ảm đạm cười, anh ấy còn nhìn theo.

bố cục phòng mà đoán được, anh ấy hẳn là đang ở trong một khoang thuyền, bề mặt dày đặc tầng tầng lớp lớp.

“Tỉnh rồi sao?”

Nhìn thấy Diệp Phi đang mở to mắt, Long Thiên Ngạo nhấm nháp một ngụm Vodka rồi nở nụ cười như đang tính toán gì đó.

“Tôi còn tưởng là anh muốn ngủ đến tận tối đấy”

Anh ta sờ lên vết sẹo còn mới trên cổ, ánh mắt lóe ra một tia phức tạp.

Đối với kẻ thù tên Diệp Phi này, anh ta chỉ hận không thế chém anh ấy ra thành từng mảnh vụn, nhưng sự thật là anh ta không thể đụng vào anh ấy, dù chỉ là một ngón tay.

“Cậu chủ Ngạo, ý anh là gì?”

Diệp Phi ho khan một tiếng: “Không phải là anh muốn thu nhận kéo tôi về phe của mình sao? Còng tay và xích chân này, thực sự không có chút thành ý nào.

“Đồ mặt dày vô liêm sỉ, anh nghĩ anh là cái thá gì?”

Sắc mặt Đao Nữ trầm xuống, muốn cậu chủ Ngạo mời sao, nắm mơ cũng không có đâu.

Diệp Phi ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía Long Thiên Ngạo: “Nếu vậy thì lời cậu Ngạo nói ở Mộ Viên là giả rồi?”

“Một triệu tiền mặt, vị trí của Trần Hạo Đông, vinh hoa phú quý, mỹ nữ tiền tài, mọi hứa hẹn đều là lừa gạt người khác?”

“Một người có danh tiếng như anh không phải là nên nói được làm được sao?”

“Anh sao có thể qua cầu rút ván, lật mặt lừa gạt lòng tin của tôi như thế?”

“Tôi đã chuấn bị buông tha, từ chối Hàn Tử Thất để gia nhập vào đây, vậy mà bây giờ anh nói tất cả là giả?”

Lòng Diệp Phí đầy sự căm hận, quát lớn: “Người như anh, nhất định sẽ không có kết quả tốt đâu”