Chương 1810:
Ngay khi cả hai chuẩn bị bắt Hàn Tử Thất, Nam Cung Yến bất ngờ chặn bọn hắn lại. Cô ấy đưa tay thăm dò, vòng tay của hai người lại rồi vặn, làm trật khớp cánh tay của đối phương. Một giây tiếp theo, cô ấy đập trán hai người vào nhau.
Hai người áo đen ngã xuống đất rên rỉ.
Trước khi bọn hắn cố gắng đứng dậy, Nam Cung Yến đã vượt qua họ.
Hai tiếng xương gãy vang lên, hai người cổ bị vặn gãy ngã xuống đất Tất cả mọi người đều yên lặng. Nam Cung Yến ra tay không chỉ khiến các đối thủ khác nản lòng, mà còn khiến bọ hắn bỏ lỡ cơ hội xông lên ra tay.
“Cậu chủ Ngạo, anh thật không thành thật”
Diệp Phi tay trái vung roi, cổ Long Thiên Ngạo bị siết chặt ngay lập tức, anh ta không thể nhịn được mà rên ri. Mặt anh ta tái xanh, khó thở.
“Cậu chủ Ngạo rất quan trọng” Quản lý Tư Đồ Tịnh hét lên: “Thả cho họ đi đi Hàng chục người mặc đồ đen chỉ có thể tránh ra mở đường. Nam Cung Yến bảo vệ Hàn Tử Thất rút lên xe.
Diệp Phi hét lên với bọn hắn: “Tốt hơn hết các người không nên đuổi theo.
Nếu ai không nghe lời, chính là muốn Long Thiên Ngạo chết”
Tay anh ấy cầm roi ấn mạnh thêm, làm Long Thiên Ngạo thở gấp gáp.
Vài tên áo đen muốn đánh lén chỉ có thế dừng lại.
“Đoàng đoàng”
Diệp Phí bắt Long Thiên Ngạo đi theo sau Hàn Tử Thất, ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn họ lên xe.
‘Sau đó, khẩu súng nhắm bản, bản nổ hết mười mấy cái lốp xe, chặn không cho người của Long Thiên Ngạo có cơ hội đuổi theo.
Nghe thấy tiếng súng, Hàn Tử Thất thò đầu ra. Dáng người Diệp Phi ngang, đứng giữa giữa đám đông lưng anh ấy vẫn thẳng tắp.
Đây mới đáng gọi là đàn ông!
“Ù”
Nam Cung Yến lái xe nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang.
“Buông cậu chủ Ngạo ra”
Không thể đuổi theo đám người Hàn Tử Thất, Đao nữ chỉ có thể nhìn chảm chảm Diệp Phi: “Lập tức thả người ra”
Diệp Phí cô đơn đã trở thành cá trong chậu, ngày hôm nay dù có mọc cánh cũng khó mà thoát ra được.
Quản lý Tư Đồ Tịnh đã dẫn người đến chặn đường lui của Diệp Phi Diệp Phi mỉm cười: “Người tôi sẽ thả, nhưng không phải là bây giờ”
Đối mặt với sự bình tĩnh của Diệp Phi, Long Thiên Ngạo lạnh lùng nói: “Diệp Phi, như vậy là đủ rồi, Hàn Tử Thất cũng an toàn rời đi, còn không thả tôi đí?
Cậu là muốn khiêu khích đến điểm giới hạn của tôi sao, còn chọc giận anh em của tôi, còn chưa chịu dừng lại”
Anh ta nhắc nhở Diệp Phi: “Đến lúc đó, cậu sẽ không còn cơ hội để hối hận nữa?
Quản lý Tư Đồ Tịnh cũng đầy phẫn nộ: “Diệp Phi, có một số người mà anh không thể đụng tới được đâu”
“Cậu chủ Ngạo, đừng vội, từ từ tôi sẽ thả anh”
Diệp Phi tính thời gian lái xe của Hàn Tử Thất, trong khi vẫn giữ ngón tay trên cổ Long Thiên Ngạo.
“Có tôi đứng đây với anh, anh sợ cái gì? Tôi sẽ không để anh chết đâu. Anh cũng biết, nếu anh chết, tôi cũng sẽ bị một loạt súng ở đây bản chết, anh không cần lo lắng.
Các người cũng nên thuyết phục anh em của các người, để bọn họ không cần sốt ruột, dục tốc bất đạt có thể hại người đó nha”
Anh ta mỉm cười với quản lý Tư Đồ Tịnh và những người khác: “Nếu mấy người vội thì cũng làm tôi vội theo. Lỡ đâu tay run một cái, hại cậu chủ Ngạo chết thì làm sao?”