Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1805




Chương 1805:

Cô chỉ tay về phía cổng quát lớn: “Cút cho tôi!”

Đao nữ và những người khác thấy Hàn Tử Thất chửi mắng Long Thiên Ngạo thì nét mặt mỗi người đều âm trầm, muốn đi lên dạy cho Hàn Tử Thất một bài học.

Long Thiên Ngạo phất tay ngăn cản bọn họ, sau đó lấy khăn ra lau tay: “Dù em có nghĩ thế nào đi nữa, thì em cũng là người phụ nữ của Long Thiên Ngạo tôi. Đây là sự thật không ai có thể thay đổi.

Hôm nay tôi đến đây với hai mục đích. Một là để thắp cho mẹ vợ một nén nhang, để bà có thể chứng kiến tình yêu bền chặt sâu đậm của chúng ta. Hai là đến thông báo cho em biết, ba ngày sau là ngày hoàng đạo, em nên chuẩn bị kỹ càng. Đến lúc đó tôi sẽ phái người tới đón em đến kết hôn với tôi.

Tôi cũng đã nói chuyện với cha em và Tịch Duyệt sư thái rồi, bọn họ đều đồng ý gả em cho tôi”

Anh ta nhìn Hàn Tử Thất cười: “Vào ngày cưới nhớ ăn mặc đẹp một chút, đừng thất lễ với ba ngàn quan khách”

“Kết hôn?”

Hàn Tử Thất nghe đến đây thì quá giận mà cười lạnh: “Anh bị điếc à? Dù có chết tôi cũng sẽ không lấy anh. Ai đồng ý gả thì anh đi mà cưới người đó”

Thái độ của cô rất dứt khoát: “Tóm lại tôi sẽ không bao giờ kết hôn với anh”

Long Thiên Ngạo cũng không tức giận, nhàn nhạt hỏi: “Hỏi một lần nữa, có đồng ý kết hôn với tôi hay không?”

Hàn Tử Thất không chút do dự trả lời: “Không!

Long Thiên Ngạo nở nụ cười: “Em ghét tôi như vậy sao?”

Hàn Tử Thất lại đáp: “Đúng!”

Long Thiên Ngạo lại hỏi: “Tôi không thể so với Diệp Phi sao?”

Hàn Tử Thất dứt khoát trả lời: “Đúng!”

“Chát!” Long Thiên Ngạo tát bạt tay vào mặt Hàn Tử Thất.

Tiếng đánh vang lên trong trẻo, chát tai.

Hàn Tử Thất loạng choạng, lùi lại vài bước suýt ngã, trên má ửng hiện một bàn tay đỏ rực.

“Đồ phế vật chỉ dám đánh phụ nữ!”

Cô không tức giận hay khóc lóc mà nhìn chẳm chảm vào Long Thiên Ngạo và nói: “Không lấy anh đúng là sự lựa chọn đúng đản.”

“Bốp bốp” Long Thiên Ngạo mất kiên nhãn, liên tục tát cô ấy, khiến cho.

khóe miệng Hàn Tử Thất bắt đầu rướm máu.

Một số thư ký và nhân viên theo bản năng ngăn anh ta lại, nhưng họ lại nhận được những cú đấm của Long Thiên Ngạo.

Cả bốn người họ đều bị đầu rơi máu chảy, thê thảm vô cùng.

Hàn Tử Thất nghiến răng: “Long Thiên Ngạo, anh chính là đồ phế vật chỉ dám đánh phụ nữ. Ra khỏi đây ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát hoặc hô hào lên.

Mặc kệ thế lực của anh lớn đến cỡ nào, thì dù sao đây cũng là nghĩa trang của Hàn gia, không phải nơi anh tự do tự tại muốn làm gì thì làm đâu”

Vì muốn trả lại sự bình yên cho mẹ, cô ấy đã nghiến răng nhẫn nhịn chịu đựng hai cái tát này.

“Gọi cảnh sát? Nếu em gọi cảnh sát thì xem như tôi thua vậy”

Long Thiên Ngạo xem thời nói: “Về phần Hàn gia, cha em hợp tác với Alyssa hợp đồng lên đến mấy chục tỷ.

Đừng nói là ở đây đánh em vài cái, cho dù là giết em ngay lúc này thì cả nhà Hàn gia cũng không dám nói lời nào đâu”

Long Thiên Ngạo nở nụ cười, sâu thẳm trong ánh mắt là sự hung tàn: “Vậy cho nên em đừng hi vọng Hàn Hướng Bắc bọn họ cứu em”

Hàn Tử Thất không nhịn được hét lên: “Các người đều là cầm thú!”