Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1646




Chương 1646:

Số không tồn tại, vậy mà còn giả bộ?

Diệp Phi ngẩn người một lúc sau đó vỗ đầu, chuyển hai số cuối cùng quay Số.

Lần này điện thoại đã được kết nối, sau đó truyền đến những âm thanh giai điệu nhẹ nhàng.

Tư Đồ Linh cũng không phản đối, nhưng một phụ nữ trung niên mặc đồng phục trắng cùng với cấp dưới của bà ta tình cờ đi tuần ở đây, khi nghe thấy âm thanh này sắc mặt bà ta đã thay đối rõ rệt.

Khi giai điệu này dừng lại, có giọng nữ chuẩn trên điện thoại: “Xin chào, phòng tuyến đặc biệt của Cục An ninh Trung Quốc, vui lòng nhập mật khẩu xác nhận danh tính của bạn!”

Khóe môi Tư Đồ Linh mấp máy, vẻ mặt ngạc nhiên, dường như họ không ngờ rằng Diệp Phi có liên quan gì đến Tổng cục An ninh.

Sau khi họ săm soi Diệp Phi lần nữa thì bọn họ lại bật cười.

“Giả bộ, tiếp tục giả bộ đi, anh hẳn là gọi cho bạn đế chơi hát bè với nhau rồi”

“Nếu một người như anh có thể gọi được Tổng cục An ninh, thì chúng tôi có thể gọi cho chủ tịch nước rồi”

Đám người Tư Đồ Linh bïu môi, bọn họ nhận định rằng đầu bên kia của cuộc gọi là bạn của Diệp Phi, hai người một người xướng một người bè để hù dọa bọn họ.

“Thôi, đừng gọi nữa, mau đưa mật khẩu điện thoại.”

Tư Đồ Linh liếc mắt nhìn Diệp Phi trào phúng: “Như vậy rất thú vị sao?”

“Tút tút tút!”

Lúc này, Diệp Phàn duỗi một ngón tay khác ra và gõ một vài con số trên màn hình.

Lần này thì người trực tổng đài đã truyền đến một âm thanh cung kính.

“Xin chào, xác nhận danh tính đã hoàn tất, cấp độ nhận dạng của bạn là cấp 1, xin hỏi bạn muốn kết nối với đường dây đặc biệt ở đâu?”

Diệp Phi nhẹ giọng nói: “Chu Trường Sinh”

Người phụ nữ trung niên đang vội vàng chạy tới suýt ngã xuống đất Bà ta là người phụ trách cao nhất của Cục quản lý an ninh sân bay, Hoắc.

Cẩm Đào, bà ta thường xuyên tuần tra các lối ra vào, hôm nay khi đi qua thì nghe thấy giai điệu của đường dây Cục An ninh.

Những người khác không thế nhận ra nó, nhưng bà ta biết rằng đó là một giai điệu bên trong đường dây nội bộ và hầu hết những người bình thường không thể gọi vào đường dây đặc biệt này.

Sau đó bà ta nghe thấy ba từ Chu Trường Sinh.

Mặc dù Cảng Thành rất đặc biệt, nhiều người dân địa phương cũng cảm thấy cao cấp, nhưng Hoắc Cầm Đào biết rằng đó là sự tự đại, thiên hạ to lớn này, tất cả đất đều là của vua.

Thủ tục cuối cùng trong thư bổ nhiệm của bà ta phải được đóng dấu bởi Tổng cục An ninh, cái gọi là cảm giác ưu việt chẳng qua là một loại tự mình huyễn hoặc bản thân mình thôi.

Vì vậy, đối mặt với việc Diệp Phi tiếp cận trực tiếp với Chu Trường Sinh, bà ta tự nhiên rất nghiêm túc.

“Cậu trai trẻ, tôi là Hoäc Cầm Đào, người phụ trách bộ phận an ninh sân bay”

Hoäc Cầm Đào lo lắng chạy tới chỗ Diệp Phí: “Người phía dưới không hiểu chuyện làm loạn, xin anh hãy tha thứ cho chúng tôi”

Nhìn thấy cảnh này đám người Tư Đồ Linh đều hét lên một tiếng, tất cả mọi người đều chết lặng Bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến một người cấp trên cao cao tại thượng như vậy lại có thể ăn nói khép nép với một tên chân đất như Diệp Phi?

Phải biết rằng, Hoäc Cầm Đào giống như là một bà đàn ông, bà ta cũng chính là người có triển vọng nhất trong sở an ninh thành phố Cảng Thành, bà ta có rất nhiều thành tích xuất sắc, được sự hậu thuần của nhà họ Hoắc, bà ta đang chuẩn bị thăng cấp lên làm sở trưởng.