Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1599




Lúc này, bà lão hiền lành nở một nụ cười nhìn chằm chẳm vào Diệp Phi “Cậu cứ hò hét với tôi như vậy thì cũng chẳng khác nào tìm chết”

Cho dù cao thủ có lợi hại đến đâu đi nữa, sau một trận chiến đấu ác liệ trăm người tỉnh nhuệ thì cũng sẽ trở thành một con chó chết, chưa kể còn hít phải đủ loại khói độc.

Cho dù Diệp Phi có thế giải độc thì như thế nào chứ? Trong hoàn cảnh như.

thế này thì anh cũng chỉ có thể áp chế nó xuống, không thể giải quyết tại chỗ.

Vì vậy, bà ta có niềm tin mạnh mẽ rằng mình có thể đối phó với Diệp Phi.

Diệp Phi cười lạnh: “Muốn biết tôi có phải là cung giương hết đà hay không, chẳng phải bà thử là biết hay sao?”

“Cút”

Không nói nhiều nữa, một bóng dáng gầy gò vụt đi rồi biến mất trong khoảng không.

Bà lão hiền lành lao ra như một mũi tên sắc nhọn.

Đôi mắt phát sáng.

Trong mắt bà ta lấp lóe vô số linh hồn hò hét ngưng tụ thành máu tanh lãnh khốc, bà ta lao tới chỗ Diệp Phi Dáng vẻ khi chạy đi của bà lão hiền lành trông rất quái lạ, dáng người thấp.

hẳn đi, dường như dùng cả tứ chỉ, nhưng lại nhanh như gió, thực sự giống như.

một con bò điên.

Lúc xông lên, tay phải của bà ta chùng xuống, một mũi dao sắc nhọn thò ra khỏi gậy đầu bò, lóe lên một tia sáng chói mắt.

Thẩm Hồng Tụ theo bản năng hô lên: “Diệp Phi, cẩn thận!”

Diệp Phi cầm mã tấu đạp đất vọt ra ngoài, khi giãm một bước này trạng thái chiến đấu của anh thay đổi ngay lập tức.

Anh giống như được một ngọn lửa bao phủ, ngọn lửa bay lên trời cao, tia lửa bay khắp nơi.

Trong giây tiếp theo, anh tiến về phía bà lão hiền lành và chặn bà ta lại, nhanh như một ngôi sao băng, so với bà lão hiền lành thì chỉ có hơn chứ không kém.

Trong nháy mắt đồng tử của bà lão hiền lành đang lao đến ngưng tụ lại, xoẹt qua một vệt kinh ngạc, dường như bà ta không nghĩ đến Diệp Phi vẫn còn dư sức lực như vậy.

Phải biết rằng, Diệp Phi đã ác chiến với một hơn trăm người, một người giết chết một trăm con lợn thì cũng thấm mệt, huống chỉ là một trăm sát thủ tinh nhuệ?

Chỉ là bà ta cũng nhanh chóng kìm nén sự kinh ngạc, quát lớn lao về phía Diệp Phi: “Giết!”

Ánh mắt của hai người giao nhau rồi khóa chặt và đan vào nhau, lúc này cả hai đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự dũng cảm không sợ sinh tử.

Đối thủ mạnh, đây chính là một đối thủ mạnh, trong lòng hai người đồng thời nhận định.

Diệp Phi cũng hét lên một tiếng: “Giết!”

TRhP Khi cả hai người tiếp cận nhau, đám cỏ trên mặt đất tung bay giống như hai con hổ điên cuồng chạy loạn và va vào nhau Dù đôi bên đều thừa nhận đối phương vô cùng mạnh mẽ nhưng họ lại tin tưởng tuyệt đối vào sức mạnh của chính mình.

Chính vì vậy, hai chiến binh khát máu, hung bạo đã trực tiếp sử dụng một trong những phương pháp tàn nhẫn nhất, thô sơ nhất và đẫm máu nhất là mạnh tay chiến đấu.

“Kingl”

“King!”

“King”

Cây gây và mã tấu liên tục va chạm, đâm, quẹt, và âm thanh chói tai vang lên khắp nghĩa trang.

Màu đen của cây gậy và ánh sáng trắng như tia chớp đan chéo nhau, không ngừng qua lại trên mặt cỏ.

Mà ở nơi vũ khí va chạm, có những tỉa lửa chói lọi liên tục bùng phát, khí thế cưồn cuộn nổi lên bốn phía làm Thẩm Hồng Tụ đang đứng bên ngoài quan sát cũng cảm thấy hoa mắt.