Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1554






Chương 1554:

Không đợi Đường Nhược Tuyết và Đường Tam Quốc lên tiếng, Diệp Phi đã ngồi xuống chỗ đối diện Lâm Thu Linh.

Anh cũng không muốn nói nhảm nhiều, rút từ trong ví ra một cái thẻ ngân hàng, ném lên trên bàn trà.

Hành động này của anh làm cho Lâm Thu Linh hoảng sợ: “Mày làm cái gì vậy?”

“Nói ra một cái giá đi, ba mươi lăm tỷ hay ba trăm năm mươi tỷ, tùy bà”

Diệp Phi nói: “Coi như là tôi mua Nhược Tuyết…”

Mua Nhược Tuyết?

Mọi người trong phòng đều im lặng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Phí, dường như không dám nghĩ anh sẽ nói ra câu này.

Đường Nhược Tuyết là người đầu tiên có phản ứng, bước lại nắm c cánh tay của Diệp Phi, tức giận mắng: “Coi tôi là một món hàng hóa à ít lấy Đường Tam Quốc cũng trừng mắt nhìn: “Đừng làm loạn nữa!”

“Không phải đang làm loạn, tôi nói nghiêm túc.”

Diệp Phi nhìn chảm chẳm vào Lâm Thu Linh, gắn từng chữ một: “Tôi thích Đường Nhược Tuyết, sớm hay muộn gì tôi và Nhược Tuyết cũng sẽ tái hôn, bà không nhìn tôi vừa mắt như vậy, tôi cũng không muốn thường xuyên thấy bà đâu.

“Vậy nên bây giờ bà hãy bán Nhược Tuyết cho tôi đi”

“Bà cầm tiền, còn tôi thì dẫn người về. Sau này chúng tôi không quấy rầy đến bà nữa, bà cũng không cần phải làm loạn lên với chúng tôi nữa, không có chuyện gì quan trọng thì cũng không cần phải qua lại với nhau làm gì”

“Chỉ cần bà đồng ý, bà ra một cái tôi sẽ chuyển tiền đến ngay”

Anh cầm lấy thẻ ngân hàng, đập xuống bàn: “Coi như đây là quà hỏi cưới đi”

Mắt Lâm Thu Linh thì nhìn chăm chẳm vào thẻ ngân hàng kia nhưng tay trái thì vẫn vỗ bàn trà mà quát: “Mày cảm thấy tao là loại người sẽ bán con người của mình đi ư?”

“Ngay cả kim của chị mà bà còn rút ra được thì nói gì đến bán Nhược Tuyết đi?

Diệp Phi nhếch mép cười đầy chế nhạo, không ngừng kích thích Lâm Thu Linh: “Tôi nói cho bà biết, tối nay mà không quyết định được thì về sau đừng hòng tôi đưa một đồng nào ra cả.

“Còn về cái chuyện muốn ngăn cản tôi và Nhược Tuyết đến với nhau thì phải xem bà làm loạn đến đâu và Nhược Tuyết có quan tâm hay không”

“Còn nếu không đưa ra được cái giá thì có thể lấy ba mươi lăm tỷ, ba trăm năm mươi tỷ cho bà, đảm bảo không tìm được ai hào phóng như vậy đâu”

“Nếu bà muốn ép Nhược Tuyết, bà phải biết rằng bây giờ Nhược Tuyết có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng thuộc về Đường Môn, không liên quan gì đến bà cả”

Trong lúc nói chuyện, Diệp Phi cảm thấy cánh tay tự nhiên đau nhói, chắc chắn Đường Nhược Tuyết rất tức giận khi Diệp Phi nói rắng cô không đáng tiền.

“Miệng chó không phun được ngà voi mà Lâm Thu Linh trợn mắt, tức giận nhìn Diệp Phi: “Cái kim đó của Phong Hoa là do con bé bị mày lừa gạt, là lỗi giác, không có chuyện này nên đừng có mà đổ oan cho tao”

“Còn nữa, Diệp Phi, tao nói cho mày biết, tao chỉ quan tâm đến hạnh phúc của Nhược Tuyết, không quan tâm đến có tiền hay không…” Bà ta lại nhìn về phía thẻ ngân hàng: “Mà thẻ này của mày, trời mới biết là có tiền hay không”

“Thẻ của tôi là thẻ tín dụng đen của ngân hàng Bách Hoa, bên trong luôn có ba trăm năm mươi tỷ”

Diệp Phi lật thẻ ngân hàng lại cho Lâm Thu Linh xem: “Bà cứ nhăn nhăn nhó nhó mãi không ra được một con số, lãng phí thời gian của người khác, vậy để tôi giúp luôn choZ “Tôi sẽ đưa bà ba trăm năm mươi tỷ, và tôi sẽ đưa Nhược Tuyết đi”

“Ba trăm năm mươi tỷ, mỗi năm mười bảy tỷ rưỡi, mỗi tháng là một tỷ tư, không phải làm gì cả”

Diệp Phi kéo Đường Nhược Tuyết sang, nhìn Lâm Thu Linh: “Vậy đã được chưa?”