Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1551






Chương 1551:

Đôi mắt của Đường Nhược Tuyết hiện lên sự quan tâm: “Tôi đã đi nghe ngóng qua, mấy anh em nhà họ Miêu đều là cặn bã không ra gì, đương nhiên Miêu Kim Qua cũng không thể tốt đẹp hơn được”

“Anh ta đã ẩn nấp nhiều năm như vậy ở Miêu Thành, gần như dân bản xứ luôn rồi, rất khó để đối phó, cho dù anh hạ gục được hắn thì chỉ sợ cũng phải trả giá lớn”

“Chuyện này nên từ từ mà xử lý thôi”

Cô lái xe vào một con đường phụ, nói: “Chỉ cần tôi không gặp nguy hiểm gì trước khi ra tòa là được rồi”

Nói không chừng sau khi phiên tòa kết thúc, Miêu Kim Qua sẽ từ bỏ, không làm phiền đến cô nữa.

‘Vẻ mặt của Diệp Phi có chút do dự: “Như vậy có hơi bị động quá không?”

Anh đã từng nghĩ để Hoàng Tam Trọng mang pháp luật can thiệp vào chuyện này, nhưng lại đến lời nhắc nhở của Viên Thanh Y, Miêu Thành là một nơi đặc biệt, pháp luật không có tác dụng lảm.

Một khi đã can thiệp sâu vào, không chỉ có người dân ở đây bị Miêu Kim Qua cần ngược lại, không cẩn thận còn có thể khiến cho mấy người Hoàng Tam Trọng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Vậy nên Diệp Phi bỏ đi ý nghĩ để cho Hoàng Tam Trọng xử lí trong đầu đị, chuẩn bị đây đủ chứng cứ để không gây khó khăn cho Cửu Thiên Tuế.

Đường Nhược Tuyết bĩu môi: “Nửa tháng sẽ trôi qua rất nhanh mà, tôi cẩn thận một chút là sẽ không sao đâu”

Diệp Phi đặt tay lên đùi người phụ nữ: “Đã như vậy thì trong khoảng thời gian này anh sẽ bảo vệ em”

Thân thể mềm mại của Đường Nhược Tuyết run lên nhưng vẫn không rút tay ra, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đây chính là anh nói đấy nhé, đừng có mà lật lọng”

“Dù sao cũng chỉ nửa tháng, rất nhanh sẽ qua thôi”

Ngón tay của Diệp Phi vuốt ve tất chân của cô: “Hơn nữa là Kim Chỉ Lâm cũng cách tập đoàn Nhược Tuyết không xa lắm, anh có thể chăm sóc được!”

“Vậy thì quyết định rồi đấy”

Đường Nhược Tuyết không hất bàn tay không an phật rồi chuyển sang một hướng khác.

Mười phút sau, Diệp Phi nhìn chãm chäm phía trước một lát: “Không phải là đi ăn lẩu à? Sao lại về nhà họ Đường?”

Đường Nhược Tuyết hừ một tiếng: “Nhà họ Đường cũng có thể ăn lẩu được”

“Đừng có mà chạy trốn”

“Anh vừa mới đồng ý sẽ bảo vệ tôi, đừng có lật mặt đấy”

Cô trừng mắt nhìn Diệp Phi, tay chuẩn bị cởi dây an toàn của Diệp Phi: “Ngay cả mẹ tôi còn không dám đối mặt thì làm sao mà đối phó được với Miêu Kim Qua chứ?”

Đột nhiên Diệp Phi cảm thấy mình đang ở trên một con thuyền trộm… Lúc này, trong nhà họ Đường, Lâm Thu Linh đang ngồi trên sô pha, cầm trong tay một xấp ảnh mà thảo luận với Đường Tam Quốc.

“Ông mau nhìn xem Tê Vĩnh Trung này như nào?”

“Cao một mét tám mươi lăm, độc thân, sở hữu tài sản lên đến ba mươi lăm tỷ là phó giám đốc của tập đoàn Tây Sơn. À không, giờ lên thành tổng giám đốc rồi”

“Tuy rằng vẻ ngoài trông khá bình thường, nhưng cũng xứng đôi với Nhược Tuyết, dù sao cũng làm trong ngành giải trí Lâm Thu Linh nhìn bức ảnh, tấm tắc không ngừn xếp cho Nhược Tuyết và cậu ta gặp mặt nhau một “Bà ăn no rồi không có việc gì làm nữa phải không?”

“Tôi cảm thấy có thể sắp.

Đường Tam Quốc cũng không thèm nhìn mấy bức ảnh này, vươn tay ra ngăn cản: “Bà còn muốn cho Nhược Tuyết hẹn hò à? Mấy lần trước còn chưa đủ ầm ï hay sao? Bài học Uông Kiều Sở nhanh vậy đã quên rồi hả?

“Dược phẩm Nhược Tuyết phải đóng cửa như thế nào, Lâm Thất Di chết ra sao, bà quên rồi ư?”

“Bà không lo rằng người mà mình tìm có phải lưng chúng ta nữa đúng không?”