Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1533






Chương 1533:

Ảnh Tử ném một con dao đến chỗ Thái Linh Chỉ: “Tôi sẽ ngăn hẳn lại.”

Trong nháy mắt đó, sát thủ U Linh đã vọt lên! Hắn không nói tiếng nào, vì hắn cảm thấy chặt đứt một cánh tay của Ảnh Tử không đáng để mở miệng phát biểu.

Ảnh Tử cũng không thừa lời, một bên túm Thái Linh Chỉ ném ra sau, một bên đối đầu với sát thủ U Linh.

Con dao này tuy không phải vũ khí nổi tiếng gì, nhưng nó cũng mang lưồng sát khí vô cùng sắc bén.

Sát thủ U Linh không thèm nhìn mà xông lên trước.

Hành động này tuy kích thích đến Ảnh Tử, cô không tìm được góc chết của hản, càng không có một cơ hội nào để ra tay! Ảnh Tử mí mắt không khống chế được chớp một cái, Sát thủ U Linh cho cô cảm giác không thể nào cản nổi hẳn, khiến áp lực của cô càng lớn thêm.

Cô biết, bản thân dù thế nào cũng phải ra tay, dù chỉ là tìm chết thì cũng phải vung dao ra! Nếu không, cả cơ hội rút dao ra cũng không có.

“Giếu”

Ảnh Tử quơ dao xông lên trước.

Xoet!

Máu dồn lên, ánh dao sáng loá loé lên… Thái Linh Chi lập tức hét lên: “Ảnh Tử cẩn thận!”

Khi sát thủ U Linh nhẹ nhàng xuất hiện, Ảnh Tử đã nghe được tiếng cảnh báo mà xoay người vòng ra phía sau tên sát thủ. Nhưng khi cô nhanh như chớp xoay người lại thì đã không cón cơ hội di chuyển được nữa, trên gương mặt cô là sự đau đớn tột cùng.

Sát thủ U Linh nhìn con dao dính máu, nhẹ nhàng thổi đi vết máu ấm nóng trên đó.

Ảnh Tử nắm lấy một nửa con dao găm ngã trên đất, vùng bụng bị Sát thủ U Linh vô tình rạch ra.

Chưa chết, nhưng đã trọng thương Kẹp dao, bẻ dao, phản dòn, rút dao, một hơi làm sạch sẽ gọn gàng.

Chỉ một chiêu, chỉ một chút sai lâm, Ảnh Tử đã ngã xuống vũng máu.

Máu tươi từ vết thương không ngừng chảy ra, khiến cô về sau cũng không còn sức chiến đấu nữa.

Ảnh Tử nhìn thẳng vào sát thủ U Linh, cô thực sự không tin nổi người trước mắt này, không chỉ giỏi đấu súng mà cận chiến cũng thuộc hàng đỉnh cao.

“Cô Linh Chỉ, mau đi!” Ảnh Tử hét lên một tiếng: “Mau chạy đii”

Cô biết thực lực của Thái Linh Chi, nếu còn ở lại thì chắc chắn sẽ chết, giờ chỉ có chạy là con đường sống duy nhất.

“Chết bao nhiêu người như vậy, tôi không còn đường để đi Thái Linh Chi cười: “Hôm nay nếu không phải hản chết thì là tôi chết”

€ô bước một bước đến, khí thế kinh người.

Sát thủ U Linh nheo mắt, cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Thái Linh Chi, cơ thể bỗng căng thẳng, đột nhiên lùi một bước.

Một cái chân sượt chỗ sát thủ U Linh vừa đứng.

Không tiếng động, lại sắc bén như dao! Mùi thuốc súng của trận chiến cuối cùng này như đột nhiên bùng cháy, sát thủ U Linh ánh mắt sắc bén, lộ ra sự kiêu ngạo không chút che giấu.

Khi Thái Linh Chỉ một chân bước hụt, hắn mạnh mẽ lao đến, dốc toàn lực ra tay.

‘Vóc người cao lớn lao vồ lấy cô, tựa ngọn núi thái sơn đang đè xuống!

‘Đùnggg! Sát thủ U Linh không biết lấy đâu ra sức mạnh tấn công cô dễ như trở bàn tay, thế như chẻ tre, điên cưồng lao đến như triều cường sông Hồng.

Thái Linh Chi không hề tránh né, cô khẽ bật ra một tiếng rồi tiếp tục công.

kích sát thủ U Linh.

Pảng!

Hai người đấm đá nhau trực diện, thanh âm xương chạm xương trở nên rõ rằng.