Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1528






Chương 1528:

Cô thiếu nữ chưa từng yêu đương gì, gặp phải đúng kiếu tống giám đốc bá đạo như Diệp Phi thì trong lòng chợt sinh ra cảm giác thẹn thùng khó hiểu.

“Anh không ngại”

Phi ngồi xuống đối diện cô, bâng quơ nói: “Trưa em không ăn cơm à?

Sao tự nhiên lại nấu mì ăn giờ này?”

Tô Tích Nhi hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em đi thăm thím Ngô, về hơi muộn nên mới nấu bát mì..”

Diệp Phi thở dài. Anh biết thím Ngô là người thân duy nhất của Tô Tích Nhi, cô đến Long Đô đúng là nên đi thăm thím ấy một lần.

Còn chuyện không ăn cơm ở nhà họ Đường thì cũng thường thôi. Đừng nói tới Lâm Thu Linh sẽ không cho cô ở lại ăn cơm, cho dù có giữ lại thì Tô Tích Nhi cũng sẽ từ chối. Tính cách của cô ấy trời sinh chính là như vậy, không muốn gây phiền phức cho người khác.

Hơn nữa, cùng Lâm Thu Linh ăn cơm chẳng khác nào một loại tra tấn.

Nghĩ đến đây, Diệp Phi rút khăn tay lau miệng: “Mì ăn liền này chả ra gì, mà anh cũng chưa no”

Tô Tích Nhi hơi lo lắng: “Anh chưa ăn cơm ạ?”

“Chưa no”

Diệp Phi duỗi vai nói: “Em đi đun mộ nữa, anh muốn ăn ngon một bữa”

“Vâng!”

nồi lẩu đi, rửa thêm mấy món nhúng Tuy Tô Tích Nhi cảm thấy giờ này ăn lẩu hơi lạ, nhưng Diệp Phi đã phân phó thì cô luôn vô điều kiện làm theo.

Trong tủ lạnh có sẵn rất nhiều thức ăn, Tô Tích Nhi nhanh chóng đun một nồi nước lẩu, sau đó lấy thêm thịt bò, thịt dê, cá viên và đậu phụ vân vân Lúc Diệp Phi cho thịt dê và thịt bò vào nhúng, Tô Tích Nhi nhanh nhẹn lấy cho anh một bát cơm nhỏ.

“Anh không ăn cơm, em ăn đi.”

Diệp Phi đẩy cơm đến trước mặt cô, nói như đúng rồi: “Anh còn chưa ăn thịt thì ăn cơm cái gì? Em ăn không hết bát cơm này thì đổ đi”

“Không không, em ăn hết mà” Tô Tích Nhi rất quý trọng đồ ăn, nghe Diệp.

Phi nói muốn đổ đi thì sống chết ôm chäm chäm bát cơm, sau đó cầm một đôi đũa bắt đầu ăn.

Động tác của cô rất từ tốn, cho dù chỉ ăn cơm thôi đều nhẹ nhàng như sợ quấy rầy Diệp Phi ăn lẩu vậy.

“Em ăn cơm không làm gì? Trong nồi có một đống đồ ăn đây này, ăn kèm cơm đi.”

Thấy Tô Tích Nhi ăn từng miếng cơm một, Diệp Phi tức giận trừng cô, bảo cô cùng ăn lẩu với mình.

Tô Tích Nhi lại vâng một tiếng, sau đó gắp một miếng đậu phụ…

“Thơm quá..” Buổi trưa Diệp Phi cũng không ăn vào mấy, bây giờ mùi lẩu thơm lừng, thịt lát trong nồi cuộn trào, cảm giác thèm ăn dâng lên.

Buổi chiều rét lạnh, nồi lẩu nóng hầm hập, lại thêm cô thiếu nữ trong sáng xinh đẹp làm bạn, Diệp Phi cảm thấy mình đúng là có phúc hưởng Anh cầm đũa gắp một bát thịt bò, chấm nước chấm pha riêng, sau đó chậm rãi thưởng thức, cảm giác thỏa mãn không nói lên lời.

Ăn được một nửa, Diệp Phi lại dừng đũa nhìn cô gái nhỏ đang ăn cơm với đậu phụ: “Sao không ăn thịt?”

Tô Tích Nhi chớp đôi mắt hoa đào của mình, ngơ ngác nhìn anh: “Không muốn ăn ạ”“

“Mì ăn liền em còn ăn, lại không muốn ăn thịt à?”

Diệp Phi nhìn Tô Tích Nhi bằng ánh mắt sáng quải xong ăn nốt phần thừa đúng không?”

Mặt Tô Tích Nhi đỏ lên, né tránh ánh mắt anh, ngay cả đậu phụ cũng không gắp nữa, chỉ vùi đâu ăn cơm trắng lại đợi anh ăn no “Em không thể mạnh dạn hơn một chứt, thả lỏng hơn một chút à?”

Trời thì lạnh nhưng trái tim Diệp Phi lại ấm nóng, anh vươn ngón tay chọc trán cô: “Không ăn thịt sẽ suy dinh dưỡng biết không hả?”

“Đau mà!” Tô Tích Nhi không dám né tay anh, chỉ có thể nhỏ giọng kêu.

“Anh đừng mắng em có được không?”