Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1337






Chương 1337:

“Một người đánh mười người?”

“Một phế vật què quặt hai mươi năm, dám đối với chúng ta ngông cuồng đến vậy?”

“Ông ta Diệp Trấn Đông dám coi nhà họ Trịnh của chúng ta không bằng ai, hay ông ta xem mình như vô địch thiên hạ?”

Một giờ sau, trong sân sau của sảnh phụ của gia tộc họ Trịnh, Trịnh Tuấn Khanh đang dùng chân đá Bà Minh một cước, bà ta rống lên với đôi mắt đỏ hoe.

Sau khi biết Diệp Phi đã giết bà Huyền và tống em gái mình là Trịnh Tương Tư vào phòng giam, Trịnh Tuấn Khanh liên chuẩn bị tính thù mới cùng hận cũ trả một lượt.

Vì vậy, anh ta đã huy động Hoàng Sơn Ngũ Tàn, còn có Bà Minh,vốn cho là có thể dễ dàng đánh bại Diệp Phi mang về.

Không ngờ, Ngũ Tàn toàn bộ đều bị giết, Bà Minh cũng bị chém đứt một cánh tay.

“Còn bà, đồ phế vật!”

Sau khi Trịnh Tuấn Khanh mắng Diệp Trấn Đông một phen, thì anh ta nhìn chằm chằm vào Bà Minh quát lên một tiền: “Bà cũng có thể coi là tôn thất thứ hai của nhà họ Trịnh. Bình thường ăn đủ ngủ ấm, nhưng vào thời điểm quan trọng, một chút cũng không có tác dụng”

“Nếu gặp trên đường hẹp, cho dù bà không phải là đối thủ của Diệp Trấn Đông, thì cũng phải rút đao ra liều mạng chém ông ta!”

“Bây giờ bà bị chém một cánh tay còn chạy về đây làm gì?”

“Là bảo toàn tính mạng mình để giúp Diệp Trấn Đông báo tin, hay là bà muốn nhà họ Trịnh đây nuôi bà cả đời về sau hay sao?”

“Ông ta là một tên phế vật đã ngồi trên xe lăn hai mươi năm. Tôi không tin nỗi bà không thể liều mạng chống lại ông ta”

Nhục nhã của Nam Lăng còn chưa đòi lại được, đêm nay lại mất quân, còn bị Diệp Trấn Đông uy hiếp, Trịnh Tuấn Khanh đương nhiên vô cùng tức giận.

“Cậu chủ Trịnh, thật xin lỗi, là tôi bất tài!”

Trên mặt Bà Minh không cảm xúc, bà chỉ năm chặt cánh tay bị gãy của mình mở miệng nói: “Tôi đã không hoàn thành được nhiệm vụ, còn làm tổn thất toàn bộ Hoàng Sơn Ngũ Tàn. Tôi sẵn sàng chịu mọi hình phạt”

“Tôi cố gắng sống sót trở muốn nhắc nhở cậu một tiếng không phải vì bảo toàn tánh mạng, tôi chỉ “Diệp Phi có Diệp Trấn Đông che chở, Nhà họ Trịnh tuyệt đối không thẳng, tốt nhất đừng tấn công Diệp Phi nữa”

“Mặc dù kỹ năng của Diệp Trấn Đông chưa hồi phục đỉnh cao, nhưng cũng đã đạt tới tám mươi phần trăm so với mức trước đó”

“Một khi ông ta nổi giận đánh vào nhà họ Trịnh, e rằng chúng ta sẽ tổn thất rất nhiều.”

Bà ta bình tĩnh, khách quan bày tỏ quan điểm của mình: “Hơn nữa chúng ta phải làm dịu cơn tức giận của Diệp Trấn Đông càng sớm càng tốt”

“Đầu óc của bà bị úng nước sao?” Tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều hơn nhé!

“Diệp Trấn Đông đã giết người chúng ta, mà bây giờ còn muốn tôi tìm cách làm dịu cơn giận của ông ta. Bà thực sự nghĩ ông ta là vô địch thiên hạ?”

“Ông ta có bãn lĩnh thì ba ngày sau đến đây mà giết, ngược lại tôi muốn xem ông ta có thể hay không đem Nhà họ Trịnh này giết toàn bộ Vẻ mặt âm nhu Trịnh Tuấn Khanh càng thêm tức giận: “Tôi không tin, một tên phế vật như Diệp Phi có thể bay lên trời cao.”

“Ông ta là Đông Vương, là một trong bốn thiên vương đứng đầu ở Diệp đườnng”

“Chỉ cần ông ta chưa chết, dù có phế vật ba mươi năm, ông ta vẫn là Đông Vương”

Lúc này, một giọng nói lãnh đạm nhưng uy nghiêm vang lên từ ngoài cửa: “Muốn phong Vương ở Diệp Đường, không thể ăn chơi sa hoa, không thể đi cửa sau, còn phải thõa mãn một điều kiện.”

“Là giết một nghìn kẻ thù ở cấp Vàng, một trăm kẻ thù ở cấp Huyền, đạt được mười công trạng hạng nhất, thì có thể trở thành Vương trong Diệp Đường”

Trịnh Càn Khôn hai tay chống lưng đi vào, một đôi mắt không chút cảm xúc: “Diệp Trấn Đông là nhóm đầu tiên của Diệp Đường, so với Mặc Thiên Hùng vẫn sớm hơn một chút, cho nên ông ta được coi là trưởng lão của các trưởng lão”

“Ông ta bắt đầu hoạt động ở bên ngoài biên giới từ năm mười sáu tuổi, có một thanh kiếm ẩn xuất thần nhập quỷ”