Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1309






Chương 1309:

Diệp Phi nghe vậy lập tức giơ ngón tay cái lên, cô gái này trông thì dịu dàng yếu ớt nhưng đến khi cần hành động lại mạnh mế lạ thường.

“Uông Thanh Vũ, đừng chơi quá đáng, bây giờ cô vẫn bình yên không có chuyện gì đấy thôi?”

Mặt Trịnh Tương Tư trở nên lạnh lẽo: “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu trở mặt với nhau thật thì các người cũng đừng hòng làm ăn được gì.”

“Cho các người một phút” Uông Thanh Vũ rất dứt khoát: “Nếu các người vẫn không ra tay thì tôi sẽ bảo quản gia Chu hành động”

Trịnh Tương Tư gắn giọng: “Cậu Thanh Mộc là người Huyết ‘Y Môn, cô muốn thiến người ta tức là muốn đụng đến cả Huyết Y Môn ư?”

Uông Thanh Vũ lạnh lùng mở miệng: “Bốn mươi gi: Trịnh Tương Tư tức giận cười lạnh: “Uông Thanh Vũ, cô tưởng mình lớn lắm đấy nhỉ?”

Một người nước ngoài đứng ra chỉ vào mặt Uông Thanh Vũ quát: “Cậu Thanh Mộc là con trai của tam trưởng lão Huyết Y Môn, nể mặt các người đến thế rồi, đừng tưởng chúng tôi không dám làm gì nhé!”

Ánh mắt quản gia Chu trở nên nặng nề, bắt đầu thể hiện sức mạnh của mình, dùng một tay bẻ gãy tay người nọ rồi ôm lấy người gã ta.

Dễ dàng giơ một người hơn chín mươi ký, dường như không hề tốn chút sức nào, sau đó đập mạnh vào bàn trà.

“Răng rắc” Bàn trà lớn vỡ vụn, người nước ngoài nọ nằm thảm thương dưới đất, trên người đầy miếng thủy tinh và vết máu, đau đớn hét to.

Mọi người xung quanh cũng trợn mắt há miệng, nuốt nước bọt rồi im thin thít.

Mọi người sợ hãi là thế nhưng Diệp Phi lại thích thú với phản ứng của Thanh Mộc hơn.

Khi quản gia Chu giãm chân lên đống thủy tinh phát ra tiếng leng keng thì Thanh Mộc Tam Lang cau mày lại, xoa vị trí trái tim.

Trịnh Tương Tư híp mắt lại rồi lên tiếng: “Uông Thanh Vũ, nếu cô đã thích trở mặt đến cùng thì đánh một trận đi”

Uông Thanh Vũ vẫn đứng im: “Quản gia Chu, thiến Thanh Mộc: Vệ sĩ hai bên đều ùa lên.

“Dừng tay!” Khi hai bên đang định ra tay thì ngoài cửa có tiếng hét to: “Tất cả dừng tay cho tôi!”

Cùng với tiếng hét là tiếng súng.

Mọi người sững sờ.

Sau đó, một đám người mặc quần áo sang trọng sải bước vào.

Đi tuốt đằng trước chính là Uông Kiều Sở.

Diệp Phi híp mắt lại: Cuối cùng cũng chịu đến…

“Anh!”

“Kiều SởI”

“Cậu Kiều Sở!”

Thấy đám người Uông Kiều Sở xuất hiện và có cả tiếng súng uy hiếp, mọi người đều yên tĩnh lại.

Vệ sĩ hai bên lùi về phía sau, quản gia Chu cùng quay về đứng bên cạnh Uông Thanh Vũ bên người, đủ để chặn Diệp Phi phía sau.

Uông Kiều Sở sải bước đi nhanh vào giữa hai phe, chắp hai tay sau lưng, vứt đi vẻ dịu dàng nho nhã trước mặt ường Nhược Tuyết.

Dù là Trịnh Tương Tư hay Uông Thanh Vũ gì cũng phải cất cái tôi đi, chẳng hiểu tại sao lại thấy căng thẳng.

Tuy là địa vị của Trịnh Tương Tư ở nhà họ Trịnh không hề thấp nhưng suy cho cùng vẫn là con gái, không thể bì nổi người thừa kế như Uông Kiều Sở.

“Con gái Dương Hồng Tinh té ngựa đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tâm trạng của ông ấy cực kì tệ hại.” Uông Kiều Sở không hề khách sáo lên mặt dạy dõ hai người: “Hai người lại gây chuyện rùm beng ở đây thế này, chắc là nghĩ đầu mình làm bằng sắt hả?”

“Chẳng lẽ các người không biết Dương Hồng Tinh là kẻ không cần biết đến tình cảm gì ư? Ô ng ấy được điều đến Long Đô này bởi quyết định của rất nhiều người, ông ấy chính là nhân vật điển hình tồn tại để xử lý đám con ông cháu cha thích gây chuyện thị phi đấy”

“Nếu hai đứa để ông ấy nắm được thóp thì dù là nhà họ Uông hay nhà họ Trịnh gì cũng phải mất một lớp da” Anh ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Hai người tự chết cũng chẳng có vấn đề gì cả, nhưng đừng kéo cả dòng họ xuống nước cùng với mình”