Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1166






Chương 1166:

Diệp Phi đã nghĩ thông suốt rất nhiều thứ: “Sau đó sẽ xuất hiện để giết chết anh và Nam Cung Tố”

“Giết anh, em có thể hiểu được có người đang cố ý giết anh”

Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết hiện lên vẻ khó hiểu: “Nhưng mà Nam Cung Tố… bọn họ giết cô ta để làm gì chứ?”

“Quy củ của sát thủ, thất thủ thì phải chết”

Trong đầu Diệp Phi vẫn còn quanh quẩn tiếng cười tuyệt vọng lần cuối cùng của Nam Cung Tố: “Nam Cung Tố không chỉ thất thủ mà còn làm tù binh của chúng ta nữa, đã không còn một chút giá trị nào với Hắc Y Hạng nữa rồi”

“Hơn nữa, cô ta sẽ có khả năng trở thành một nhân tố nguy hiểm”

“Ai cũng không thể nào đảm bảo được cô ta có tiết lộ cái gì với chúng ta hay không, cũng không ai có thể đảm bảo được sau khi trở về tổ chức thì cô ta đã đầu hàng với chúng ta hay chưa”

“Cho nên Hắc Y Hạng không còn lựa chọn nào khác”

Diệp Phi than nhẹ một tiếng: “Kể từ khi Nam Cung Tố bị bắt, cô ta nhất định phải chết: Đường Nhược Tuyết nheo mắt lại, sau khi suy nghĩ một chút thì nhanh chóng đoán ra được ý nghĩa trong chuyện này.

Đối với sát thủ của các tổ chức nghiêm mật này mà nói, bất kỳ nguy hiểm nào đều phải bị bóp chết một cách vô tình.

“Nói cách khác, căn bản bọn họ không hề nghĩ đến chuyện trao đổi con tin sao?”

Đột nhiên, cơ thể mềm mại của Đường Nhược Tuyết khế run lên: “Bọn họ chỉ muốn giết chết anh và Nam Cung Tố à?”

Diệp Phi khẽ gật đầu: “Có thể nói như vậy”

“Vậy mẹ em thì sao?”

Theo bản năng, Đường Nhược Tuyết bắt lấy cánh tay Diệp Phi: “Mẹ em phải làm sao đây? Bọn họ sẽ thả người hay giết người?”

Cô không dám tưởng tượng được bây giờ Lâm Thu Linh ra Sao.

“Yên tâm đi, không sao đâu.”

Diệp Phi nhẹ giọng trấn an: “Nếu như tối hôm nay anh chết thì có lẽ Lâm Thu Linh sẽ bị bọn họ giết luôn”

“Nhưng bây giờ anh còn sống, bọn họ sẽ không dễ dàng giết chết Lâm Thu Linh như vậy đâu, giữ lại sẽ có giá trị để đối phó với anh.”

“Cho nên em không cần lo lắng, Lâm Thu Linh nhất định còn sống.”

Nói đến Lâm Thu Linh còn sống, Diệp Phi cũng không biết mình đang vui mừng hay tiếc nuối.

“Phải mau chóng cứu mẹ em ra”

Đường Nhược Tuyết thu hồi sự hốt hoảng khi nấy lại.

“Em đi thúc giục cảnh sát một chút, để bọn họ đánh thức đám người tên mũi ưng xem thử có manh mối nào về mẹ em hay không”

Cô lo lắng đêm dài sẽ lắm mộng nên không muốn kéo dài nữa, bắt đầu suy nghĩ cách tìm ra vị trí của Lâm Thu Linh.

“Đừng vội, anh ta bị thương nặng nên không thể gấp được đâu, em đi nghỉ ngơi trước đi”

Diệp Phi nhanh chóng đưa tay nắm lấy bàn tay của Đường Nhược Tuyết trần an: “Yên tâm đi, anh sẽ cố gắng cứu Lâm Thu Linh ra”

Nghe thấy những lời này của Diệp Phi, gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết đã hòa hoãn hơn rất nhiều. Trải qua nhiêu chuyện như vậy, cô ngày càng tín nhiệm Diệp Phi, cũng ngày càng lệ thuộc vào anh.

“Nhược Tuyết, Nhược Tuyết, cháu không sao chứ?”

Ngay tại lúc này, cánh cửa thang máy được mở ra, một nhóm người đang vội vã đi tới đó chính là Đường Tam Quốc và Lâm Thất Di.

Sau khi Đường Nhược Tuyết trở thành người đứng đầu mười ba chỉ của Đường Môn, Lâm Thu Linh lập tức được Lâm Tam Cô và Lâm Thất Di nịnh bợ.

Bọn họ đều rất tích cực tham dự vào chuyện của nhà họ Đường.

So sánh với ngày xưa, bây giờ Đường Tam Quốc suy sụp hơn rất nhiều, không chỉ có nhiều tóc bạc mà ngay cả bước chân cũng hơi tập tễnh.

Ngược lại cả người Lâm Thất Di đều đầy nhãn hiệu nổi tiếng, gương mặt hồng hào rất vui vẻ.

“Diệp Phil”

Lâm Thất Di vừa liếc mắt đã nhận ra Diệp Phi, lập tức nhanh miệng nói trước: “Mau lấy bàn tay cậu khỏi người Nhược Tuyết đi”