Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1126






Chương 1126:

Trần Tích Mặc bỗng nhiên rơi vào trầm mặc, cô ta không biết phải trả lời thế nào.

“Nhờ vào công thức bí mật cấp năm của trà thảo mộc, nhà họ Thẩm đã nổi danh khắp Đại Giang từ nam ra bắc, trở thành công ty trà hàng đầu với giá thị trường gần chục tỷ”

Diệp Phi cười khẩy, tiếp tục chất vấn thêm một câu: “Giờ đến công thức bí mật cấp tám này, họ ra giá một trăm triệu, vậy mà cô còn nghĩ là tôi đang cố tình hạch sách, đục lỗ để chiếm tiện nghi sao?”

Trong suy nghĩ của Diệp Phi, Trần Tích Mặc là một người hiểu đạo lý, biết phân biệt đúng sai phải trái. Nhưng đến ngày hôm nay, anh thật sự không ngờ cô ta lại ngu xuẩn đến mức này. Rõ ràng bọn họ đang đổ đồn chèn ép anh, muốn lấy không của anh một miếng thịt to tướng, vậy mà cô ta không nhận ra, còn cho rằng anh làm sai mà khuyên răn.

Nghĩ đến đây, từ đáy mắt Diệp Phi hiện lên sự thất vọng mơ hồ mà rõ rệt.

“Diệp Phi, tôi hiểu ý của anh, nhưng tôi thật sự không biết rõ về giá trị của công thức bí mật cấp tám lắm”

Tuy nãy giờ Diệp Phi nói chuyện có cứng có mềm, nhưng lời của anh giống như một cú vả mặt khiến Trần Tích Mặc tỉnh táo, khuôn mặt đẹp của cô ta bị công kích trở nên méo mó đến khó coi: “Nhưng chẳng phải hiện giờ nhà họ Thẩm đã độc chiếm hoàn toàn thị trường rồi sao? Họ khống chế mọi đường buôn, cửa ngõ, từ những thương nghiệp lớn đến khách hàng ai nấy cũng phải nể mặt họ”

“Nếu thực sự như anh nói, nhà họ Thẩm nhằm vào anh, chèn ép anh, thì dù trà thảo mộc của anh có ngon đến đâu đi nữa nó cũng không thể trở nên phổ biến được, và tôi tin chắc cái cửa hàng đó sẽ chỉ duy trì được đến ba năm là cùng”

“Như vậy đừng nói đến việc trở thành xí nghiệp trà thảo mộc có giá trị thị trường hàng chục tỷ, mà ngay cả việc ước tính lãi xuất thu về một trăm triệu có khi còn khó hơn lên trời.”

“Còn nữa, công thức bí mật này của anh nói thẳng ra là được cải tiến từ công thức bí mật cấp sáu của nhà họ Thẩm”

“Giờ anh giao công thức bí mật cấp tám cho nhà họ Thẩm anh sẽ không phải làm việc vất vả, cố chấp như vậy càng thêm khó khăn cho bản thân anh thôi. Chưa kể, giao nó rồi anh còn nhận thêm được một trăm triệu tiền mặt, còn được nhà họ Thẩm và cụ ngoại nhận lại nữa, như thế không phải cái lợi cho anh sao?”

“Còn chúng ta, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn với nhau, chỉ một quyết định của anh thôi mà xử lý xong cả đống vấn đề một cách êm đẹp”

Trần Tích Mặc như dốc hết lời, hết sức để thuyết phục Diệp Phi: “Diệp Phi, anh hãy thử suy nghĩ kỹ hơn một chút đi mài “Chàng trai, giờ là thời đại nào rồi cậu còn không biết sao?

Ở thời đại này, tiền tài và quyền lực mới là hai yếu tố nắm quyền chủ chốt trong cuộc sống”

Thẩm Tư Thành nhìn chằm chằm Diệp Phi, miệng phun ra một câu: “Cậu nghĩ bản thân nắm trong tay công thức bí mật là có thể tự mình trải hoa đây đường để đi sao? Nếu cậu thực sự có ý nghĩ đó thì nên bỏ ngay đi, vì nó vô cùng nực cười và nhảm nhí đấy”

“Nếu không có Tích Mặc chống lưng có khi cậu còn không ra khỏi cái đồn cảnh sát kia được ấy, chứ đừng nói đến chuyện đứng đây lớn lối, tranh đấu với nhà họ Thẩm chúng tôi.”

“Cho cậu cơ hội mà cậu không biết nắm giữ, vậy thì được thôi. Ngày mai cậu hãy cút khỏi Cao ốc Kim Sắc ngay cho tôi.”

“Để tôi xem, cậu mất đi sự nâng đỡ của Tích Mặc rồi còn có thể trụ được nửa gót chân ở đất Thiên Thành này không”

Hiện giờ Trương Vũ Yên và Thiên Hữu cũng có những suy nghĩ tương tự. Bọn họ đều có chung một nhận định là, người bình thường vốn vô dụng như Diệp Phi nếu mất đi chỗ dựa là Trần Tích Mặc, thì chắc chắn sẽ sống như một con chó ở đất Thiên Thành này.

“Nực cười, tôi đây không cần phải dựa dẫm vào ai để sống cả: Diệp Phi nhìn lướt qua đám Trần Tích Mặc một lượt, sau đó dõng dạc tuyên bố: “Diệp Phi tôi đây sẽ là chỗ dựa cho chính mình”

“Được rồi, nếu anh vẫn một mực làm theo quyết định bồng bột ban đầu, vậy thì tôi cũng không thừa hơi nhiều lời làm gì.

Ngày mai, các anh hãy dọn ra khỏi đây cho tôi.”

Nhìn Diệp Phi vẫn nhất định không chịu đổi quyết định dù cô ta đã nói nặng nhẹ đủ điều, khuôn mặt Trần Tích Mặc tối sầm lại: “Tôi sẽ giao cửa hàng cho nhà họ Thẩm, để họ tự thiết lập lại toàn bộ cửa hàng”

“Được, tùy cô!”

Diệp Phi ném lại một câu, sau đó xoay người bỏ đi, thậm chí còn không thèm ngoái đầu lại lấy một cái.

Dáng đi của anh vô cùng dứt khoát.

Trần Tích Mặc sửng sốt.