Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1117






Chương 1117:

Thẩm Hồng Tụ nói vòng vo với Diệp Phi: “Về việc ai bảo tôi giết anh thì đương nhiên là ông chủ của chúng tôi ra lệnh rồi, còn về phần người thuê là ai thì anh nghĩ tôi sẽ biết được sao?”

Diệp Phi thở dài: “Cô không hợp tác như vậy làm tôi rất khó xử”

Thẩm Hồng Tụ nhíu mắt lại, nói: “Không hợp tác thì muốn giết tôi sao?”

Diệp Phi mỉm cười: ‘Cô giết tôi, tôi giết cô, chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao?”

“Soạt soạt”

Thẩm Hồng Tụ không đợi Diệp Phi dứt lời thì đã cười duyên dáng rồi rút cổ tay bị bẻ gãy ra như sợi dây su thun lại.

Khi tiếng soạt soạt vang lên thì cánh tay cô ta trở nên mềm như một con rắn, dường như xương cũng bị thu nhỏ lại.

Cô ta nhanh nhẹn rút cánh tay bị gấy lại từ trong tay của Diệp Phi.

Cùng lúc đó, miệng cô ta khẽ mở ra, một viên đạn thép bắn về phía mắt của Diệp Phi.

Tròng mắt Diệp Phi thu lại, anh búng người lên và bay ra xa, né khỏi viên đạn thép đang bay cái vù qua.

“Bụp…”

Viên đạn thép đập vào cây cột phía sau lưng Diệp Phi, lập tức tạo ra một lỗ nhỏ.

Trong lúc bụi bay mù mịt, Thẩm Hồng Tụ lại hất mái tóc dài, mấy tia sáng lạnh buốt bay về phía mặt Diệp Phi.

Diệp Phi nghiêng đầu né tránh.

Mấy cây kim bạc lướt qua tai anh.

Thẩm Hồng Tụ lập tức chụp lấy con dao găm dưới đất, đâm Diệp Phi không chút nể tình.

“Soạt…”

Sau khi Diệp Phi di chuyển, né được cú đâm của con dao găm thì ra đòn tay, chặt lên cổ của đối phương.

Cô nhanh, tôi còn nhanh hơn cô.

Nếu như nói con dao găm của Thẩm Hồng Tụ là rắn độc thì bàn tay của Diệp Phi chính là sấm sét.

Khả năng dùng dao của Thẩm Hồng Tụ là tích lũy được qua chiến đấu thực tế, đơn giản nhưng lại hiệu quả, hơn nữa chiêu nào cũng muốn lấy mạng người khác.

Diệp Phi thì lại quen lấy nhu khắc cương, trong sự dịu dàng lại toát ra sát khí đằng đằng.

Chỉ trong tích tắc, hai bên đã giao đấu ba mươi sáu chiêu, nhưng kì lạ là không hề phát ra chút âm thanh nào.

Chỉ là so vơi sự ung dung của Diệp Phi thì Thẩm Hồng Tụ căng thẳng hơn rất nhiều.

Cô ta không chỉ phát hiện ra bản thân không thể nào làm Diệp Phi bị thương mà còn phát hiện ra Diệp Phi đang chơi trò mèo vờn chuột.

Nếu như Diệp Phi dùng hết sức thì chỉ e là cô ta đã sớm đã bị đánh đổ rồi.

Không có gì phải nghi ngờ nữa, Diệp Phi chính là đang muốn thông qua chiêu thức để điều tra ra lai lịch của cô ta.

“Tên nhóc đáng ghét!”

Thẩm Hồng Tụ nghĩ đến đây thì đã phất tay áo, lại có mười mấy cây kim bạc phóng mạnh ra.

Diệp Phi bất giác lùi về sau, né tránh.

Thẩm Hồng Tụ nhân cơ hội đó, không tiếp tục tấn công nữa mà rút lui ra khỏi rừng với tốc độ nhanh nhất.

“Muốn chạy à?”

Diệp Phi cười lạnh lùng rồi đá vào ghế đá.

Ghế đá vỡ tan, vang lên một tiếng rồi xoay mấy vòng, đập về phía sau lưng Thẩm Hồng Tụ.

“BụpI”

Thẩm Hồng Tụ đã phóng ra xa mấy chục mét, cô ta cảm nhận thấy có luồng gió xấu, muốn né tránh nhưng đã không kịp nữa, chỉ có thể quíu chân, quay người lại.

Cô ta vừa quay lại thì đã nhìn thấy ghế đá đập qua.

Khí thế bừng bừng.

Thẩm Hồng Tụ tái xanh mặt, hét lên một tiếng rồi giơ tay phải đã chuẩn bị xong lên đập một phát.