Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1109






Chương 1109:

Diệp Phi liếc mắt nhìn qua thì thấy năm người đẹp đang ngồi cạnh nhau, họ vừa nhấm nháp chén rượu Hạnh Hoa, vừa nói chuyện thanh nhã, hóm hỉnh.

Những người đẹp này đều diện sườn xám, vừa thời thượng lại vừa tươi tắn, mang theo hơi thở thành thục của tuổi ba mươi, bốn mươi. Bọn họ tụ họp lại với nhau rất bắt mắt, cũng cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nhưng chỉ có Trần Thần Hi mới là người khiến Diệp Phi phải nheo mắt. Bà ta mặc một chiếc sườn xám màu nhạt, lớp xẻ tà ở hai bên đùi vô cùng sâu khiến cho làn da trắng nõn như ẩn như hiện. Dáng vẻ của bà ta khi nói chuyện và cười khá duyên dáng, tạo cho người khác cảm giác chín chắn và quý phái, giống như một quả đào mật chín mọng.

Chỉ là không ai dám tùy tiện bắt chuyện, Trần Thần Hi có vẻ là một người phụ nữ quyến rũ nhưng đôi mắt của bà ta toát ra một loại khí thế vô cùng mạnh mẽ, đủ để làm nản lòng hầu hết đàn ông. Loại phụ nữ này tham vọng và trí tuệ không hề thấp, một người đàn ông không có một chút bản lĩnh nào dám tới gần?

“Mẹ!”

Trần Tích Mặc bước tới chào hỏi: “Chào dì Lâm, dì Diệp, dì Triệu…”

“Tích Mặc tới đấy à?”

Trần Thần Hi khẽ gật đầu: “Ngồi đi”

Sau đó, bà ta lại tiếp tục trò chuyện với mấy người bạn thân của mình mà không để Diệp Phi kịp mở lời.

Cứ như vậy, Diệp Phi đã bị coi thường và bị gạt sang một bên. Chín mươi chín phần trăm thanh niên ở độ tuổi hai mươi như anh sẽ không thể chịu được việc bị đối xử như vậy.

Nhưng Diệp Phi lại vô cùng thản nhiên và bình tĩnh, anh đã chịu đựng sự khinh rẻ như vậy hơn một năm rồi nên khi đứng trước tình huống này, anh hoàn toàn không để ý tới.

Trần Tích Mặc muốn kéo Diệp Phi ngồi xuống nhưng cô ta đã bị Trần Thần Hi dùng ánh mắt ngăn lại.

Mấy người phụ nữ xinh đẹp cũng không quan tâm đến Diệp Phi mà họ chỉ hâm nóng lại rượu Hạnh Hoa rồi cùng Trần Thần Hi nói chuyện về đất nước: “Trần Thần Hi, nghe nói cậu đã bàn bạc với nhà họ Thẩm, rất có thể sẽ giành được Hạnh Hoa Lâm ở khu mới giải phóng của Thiên Thành? Đây là một chuyện vô cùng tuyệt vời đấy”

“Đúng vậy, nếu giành được Hạnh Hoa Lâm, cậu có thể cán mốc tám mươi tầng với thành tích tốt và sau đó cậu có thể chuyển về trụ sở Thiên Ảnh để trở thành phó tổng giám đốc của tập đoàn”

“Bây giờ ngành bất động sản đang trong thời kỳ suy thoái, không dễ để lăn lộn. Thừa dịp cơ hội này cậu phải quay trở lại cho bằng được”

“Cho dù không làm phó tổng giám đốc tập đoàn, cũng có thể trở thành tổng giám đốc của Vân Âm. Doanh thu quảng cáo năm nay của Vân Âm khoảng mấy chục tỷ, còn nhiều tiền hơn cả bất động sản”

“Nếu cậu có thiếu tiền, mình với ông Tôn sẽ cho cậu vay năm tỷ để chỉ tiêu”

“Cậu cũng không cần lo lăng về việc sử dụng Hạnh Hoa Lâm. Mình có quen với người của Cục Tài nguyên Đất đai, chỉ với một cuộc gọi là vấn đề này có thể được giải quyết”

“Đúng rồi, mình nghe nói bây giờ loại kem làm đẹp nổi tiếng mỹ phẩm Tu Hoa có chút liên quan đến tập đoàn Thiên Ảnh. Khi đến Long Đô, cậu nhớ cố gắng mua nhiều một chút nha”

“Đúng vậy, cậu nhớ giúp chúng mình lấy thêm mấy lọ mỹ phẩm Tu Hoa hoặc để chúng mình có thể gia nhập vào cổ phần công ty nha”

“Hôm nay giành giật mà loại kem làm đẹp này quá kinh khủng, một trăm ngàn nhân dân tệ được một lọ. Khi mua còn cần cả chứng minh thư nữa, một người chỉ mua được một lọ, thật sự có tiền cũng khó mua được mà”

“Mình còn nghe nói tập đoàn Thiên Ảnh đã thay đổi ông chủ, hiện tại ông chủ là một người trẻ tuổi. Trần Thần Hi, nếu cậu có thể hạ gục cậu ta, vậy thì con đường phía trước sẽ vô cùng rực rỡ “Đúng vậy, giá trị thị trường của tập đoàn Thiên Ảnh là hàng nghìn tỷ. Nếu cậu ăn đứt ông chủ mới, chị em chúng mình cũng được thơm lây.”

Bọn họ trò chuyện rộn ràng, lại liên tục cười duyên. Cho dù là tổng giám đốc hay một nhân vật giỏi giang thì hàng tỷ, hàng chục tỷ cũng là con số không nhẹ.

Lời lẽ cao cả nhưng lại vô cùng phù phiếm, mập mờ khiến nhiều người đi ngang qua cảm thấy áp lực, ngượng ngùng.

Trần Tích Mặc bắt đầu không thể ngồi yên được nữa, ngay cả khi mẹ cô ta không muốn gặp Diệp Phi thì bà ta cũng không thể phớt lờ người ta như vậy. Thế nhưng trong trường hợp này, cô ta không thể chen ngang được.

Khoảng mười lăm phút sau, Trần Thần Hi đang khéo léo mỉm cười thì bỗng nhiên dừng lại, cổ tay bà ta run lên, một chiếc vòng tay kim cương chợt hiện ra.

Bà ta nghiêng đầu nhìn Diệp Phi đang lãnh đạm, thờ ơ. Bốn người phụ nữ lộng lẫy kia cũng mỉm cười nhìn Diệp Phi với vẻ nghiền ngẫm.