Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1076






Chương 1076:

“Vừa rồi tôi đã cho các người cơ hội nhưng các người lại không biết quý trọng, bây giờ mới nhận ra mình không ngu ngốc sao, đáng tiếc là cơ hội không đến lần hai đâu”

“Hôm nay không khiến mẹ con các người cúi đầu chịu khổ thì nhà họ Thẩm chúng tôi còn ra thể thống gì nữa”

Bà cụ lầm tưởng rằng Thẩm Bích Cầm muốn bình an vô sự chính là đang muốn cầu xin sự tha thứ từ bà cụ.

Thẩm Bảo Đông ôm chặt đầu hét lớn: “Đúng vậy, đánh tôi đến mức não bị chấn động, các người sẽ phải trả giá”

Thẩm Bích Cầm hơi cau mày nhìn những người mặc đồng phục đang tiến đến, rõ ràng là đang lo lắng cho tình hình của mình và con trai.

“Mẹ đừng lo lắng, chúng ta sẽ không sao đâu.”

Diệp Phi nở nụ cười: “Ngược lại là hôm nay sẽ là ngày nhà họ Thẩm bắt đầu xảy ra tai họa”

“Được rồi, đừng nổ nữa, nổ sắp nức mũi rồi kia kìa”

Một người phụ nữ để tóc mái ngố mặc đồng phục nhìn Diệp Phi khinh thường: “Chúng ta cứ quay về đồn rồi thú nhận chuyện các người đánh người ta đi.”

“Cụ ngoại, bà chờ đã”

“Năm đó các người hãm hại mẹ của tôi, hôm nay còn xúc phạm bà ấy và Tô Tích Nhi, cướp công thức bí mật cấp tám của tôi, và chân của Thẩm Bảo Đông…”

Diệp Phi phớt lờ lời nói của người phụ nữ để tóc mái, nhìn bà cụ bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tất cả tôi đều nhớ kỹ”

“Chờ tôi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp bội”

“Tôi không chỉ khiến nhà họ Thẩm các người chỉ còn tôn tại trên danh nghĩa, mà tôi còn sẽ khiến bà tự tay chặt đứt một chân của Thẩm Bảo Đông”

Trực tiếp đánh Thẩm Bảo Đông cho tàn phế, Diệp Phi không có hứng thú, hơn nữa anh biết mẹ không muốn mình dùng vũ lực hãm hại người nhà họ Thẩm, cho nên anh phải hâm nước nóng rồi để ếch tự nhảy vào thôi.

“Để cụ ngoại chặt đứt chân của tôi ư, cậu nằm mơ đi.”

Thẩm Bảo Đông thản nhiên nói: “Cậu vẫn phải nghĩ xem mình làm cách nào để ra khỏi đồn cảnh sát đi kìa”

Cụ ngoại lại ngồi xuống ghế bành, một tay chống gậy, hừ nói: “Thẩm Bích Cầm, Diệp Phi, mẹ con các người sẽ sớm quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin lòng thương xót mà thôi.”

Diệp Phi không nói gì mà chỉ cười cười và đưa mẹ mình cùng cảnh sát rời đi.

Một giờ sau, tại cục cảnh sát phía Tây của Thiên Thành.

Diệp Phi ung dung ngồi trong phòng thẩm vấn và tò mò nhìn xung quanh.

“Nhìn cái gì, giải thích vấn đề một cách nghiêm túc đi”

Nữ cảnh sát nhìn Diệp Phi một cách khinh thường: “Anh nói thử coi, anh có tay có chân sao không làm ăn chân chính, sao lại hợp tác với mẹ để ăn trộm công thức bí mật của gia đình anh?”

“Ăn trộm công thức bí mật còn chưa đủ, còn đánh người?”

Cô ta đưa ra lời cảnh cáo: “Tôi nói cho anh biết, Thẩm Bảo Đông và những người khác đều bị thương nhẹ, đủ để anh ngồi tù đấy”

Vị cảnh sát ngồi bên cạnh cũng cau có mặt mày: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc”

Diệp Phi đột nhiên hỏi: “Tôi muốn nói tất cả đều là do nhà họ Thẩm đổi trắng thay đen, hoặc là nói bọn họ động thủ trước, các người tin không?”

Nữ cảnh sát khịt mũi khinh thường: “Nhà họ Thẩm cho các người ăn ngon mặc đẹp, còn trả lại cho mẹ anh căn nhà, nếu các người không ăn trộm trước, bọn họ có thể động thủ sao?”

Diệp Phi nhàn nhạt tám đều do tôi điều chế”

“Anh?”

“Công thức bí mật cấp sáu và cấp Nữ cảnh sát bày ra vẻ mặt khinh thường: “Ở tuổi của anh, uống trà thảo mộc thì tôi còn tin, nghĩ sao tôi tin anh điều chế trà thảo mộc?”

“Đừng dát vàng lên mặt, những thứ của nhà họ Thẩm cũng đừng đem dát lên mặt mình”

Cô ta mất kiên nhãn nói: “Hơn nữa mẹ anh có tiền án, bây giờ là lần gây án thứ hai rồi, anh vẫn nên thành thật đi”

Diệp Phi cười to: “Cô không thể nghe từ một phía như thế, hãy tự điều tra một phen đi rồi nói được không?”