Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1042






Chương 1042:

“Đến chỗ người môi giới ký hợp đồng…” Diệp Phi cầm chén lên lẩm bẩm tự nói: “Hy vọng cậu thật sự tặng mẹ một căn nhà”

Nói chuyện phiếm vài câu, Diệp Phi đến tủ lạnh tìm đồ ăn, theo như lời bố mẹ, cậu mua rất nhiều thứ tốt, rượu tốt, trà ngon, trái cây đắt tiền.

Diệp Phi lấy một mẩu bánh mì gặm cắn.

“Đinh!” Cũng đúng lúc này, di động Diệp Phi rung rung, anh đeo tai nghe trốn về phòng nhận máy.

“Chú em, chuyện chú nhờ anh, anh đã làm xong rồi, đã điều tra ra được chủ nhân của mảnh đất Hạnh Hoa Lâm ở Thiên Thành là ai rồi”

Giọng nói oang oang của Tiền Thắng Hỏa rất nhanh lại vang lên bên tai Diệp Phi: “Chú đoán xem là ai?”

Diệp Phi thấp giọng một câu: “Của em!”

“Ha ha ha, chính xác, xem ra trong lòng chú đã sớm hiểu rõ: Tiền Thắng hỏa vui cười cởi mở: “Anh đã hỏi thăm rồi, cũng đã tra, miếng đất này ông ngoại em tặng cho dì làm quà sinh nhật năm 18 tuổi, năm đó mua ba tỷ rưỡi. Anh đã xem qua, trước kia nó là nơi chim không thèm ỉa, nhưng bây giờ lại là miếng bánh thơm. Nơi đó không chỉ là khu mới ở Thiên Thành, có khả năng trở thành trung tâm thành phố mới, mảnh đất trăm mét vuông này nếu bán với giá nghìn tỷ thì chỉ trong giây lát là bay. Ít nhất anh có hứng mua. Nếu bán đấu giá, chục nghìn tỷ không thành vấn đề, đóng chút thuế, khơi thông chút quan hệ, thay đổi mục đích sử dụng, một giây có thể xây tòa nhà văn phòng sáu mươi tâng. Năm đó nhà họ Thẩm chỉ chuyển sản nghiệp của ông bà ngoại cậu và số cổ phần trong †ay mẹ cậu mà quên mất miếng đất Hạnh Hoa Lâm này. Tất nhiên, cũng có thể do chướng mắt, suy cho cùng Hạnh Hoa Lâm hoang vắng, ai ngờ trong vài thập niên sau nó lại biến thành khu đất mới chứ? Cho nên mẹ cậu còn nguyên quyền sở hữu miếng Hạnh Hoa Lâm”

Giọng nói của anh ấy rất gợi đòn: “Sao? Dì bị quấn vào vũng nước bẩn nhà giàu tranh giành tài sản?”

“Người ở giang hồ, thân bất do kỷ mà”

Diệp Phi học Cửu Thiên Tuế cảm thán một câu, sau đó nụ cười càng sâu xa: “Giúp em lập một bản hợp đồng…” Tiền Thắng Hỏa rất sảng khoái đồng ý.

Không bao lâu sau, hợp đồng đã được chuẩn bị xong dựa theo ý của Diệp Phi, Tiên Thắng Hỏa còn để một luật sư đưa đến cho Diệp Phi.

Buổi tối, nhà họ Thẩm dặn nhà ăn đưa mâm cơm tám mặn một canh, có tôm hùm, có phật nhảy tường, còn canh Vương Bát, vô cùng phong phú.

Thừa dịp Thẩm Bích Cầm bận rộn mở tiệc, Diệp Phi cầm giấy tờ có hiệu lực pháp luật qua: “Mẹ, con mua cho mẹ một gói bảo hiểm dưỡng già, mẹ ký tên vào đây”

Anh còn sao y chứng minh nhân dân của mẹ.

“Bảo hiểm dưỡng già, mẹ không phải có một gói rồi sao, còn mua nữa…” Tuy Thẩm Bích Cầm kinh ngạc, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng với Diệp Phi vẫn cầm bút ký tên, xoẹt xoẹt xoẹt ký tên.

Ký xong, Diệp Phi hơi hơi nheo mắt lại: Trò hay sắp bắt đầu rồi…

Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phi vừa mới tập thể dục ở ngoài về đã thấy trong sân có thêm mấy người.

Trong đó có một người trung niên mập lùn và một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế, đẩy mấy món đồ ngọt tinh xảo tặng bố mẹ và Tô Tích Nhi.

“Em gái, em rể, ăn nhiều chút, bánh bao nhân nước chính tông đó”

Người đàn ông trung niên mập mạp cưới như gió xuân: “Da mỏng thịt nhiều, nước sốt cũng tuyệt hảo”

“Em gái à, anh em biết em thích bánh bao nhân nước, còn nói em rời nhà nhiều năm rồi, chắc chắn rất nhớ món ngon ở Thiên Thành”

Người đàn bà xinh đẹp tươi cười xán lạn: “Cho nên rạng sáng 5 giờ không quan tâm gì, đến cửa hàng bánh bao xếp hàng, muốn em được thưởng thức món bánh bao nhân nước chính tông. Em mau nếm thử đi, có phải là hương vị trong trí nhớ không”

Bà ta còn tự tay gắp một cái cho Thẩm Bích Cầm, giống như tình chị em thắm thiết lắm, nhưng Diệp Phi nhìn ra được tận sâu dưới đáy mắt bà ta là sự ghét bỏ.

“Cảm ơn anh cả, cảm ơn chị cả”

Thẩm Bích Cầm thụ sủng nhược kinh, vừa liên mồm nói lời cảm ơn vừa vui vẻ ăn bánh bao.

Nhưng vừa căn một miếng, bà nhíu chặt mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười: “Ừm, ăn ngon lắm, vẫn là hương vị đó, không thay đổi chút nào”

Bà nhìn người đàn ông trung niên mập mạp: “Anh cả, cảm ơn anh đã có lòng.”

Người trung niên mập mạp cười ha ha: “Nói gì vậy, người một nhà, em vui anh cũng vui.”

Diệp Phi rất nhanh đã đoán được, người trung niên mập mạp này chính là cậu, cũng là chủ tịch Thẩm Bảo Đông của Trà Lạnh A Bà, người đàn bà xinh đẹp bên cạnh là mợ Trương Tú Tuyết.

“Diệp Phi, cậu và mợ đưa bữa sáng tới, con mau rửa tay rồi đến ăn đi”

Diệp Vô Cửu nhìn thấy Diệp Phi, vội cười phất tay: “Gọi cậu, gọi cậu.”