Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ

Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ - Chương 68: Hồi Kết





Vài ngày sau, Sau khi nghe theo lời của Lệ Túc, chưa kiểm chứng đúng sai thì Cầm Tiêu đã một mạch chạy thẳng đến nhà Châu Kiệt "trồng-cây-sung".


Đợi mãi chẳng thấy người ra kẻ vào, anh cố nhẫn nhịn theo một chút nữa.


Trưa nắng, thấy kẻ nào đó rình rập nhà mình, bản tính quân nhân nổi lên.


Châu Kiệt đương nhiên là không thể bỏ qua cho kẻ đó.


"là ai?"

Cánh cửa đột nhiên mở toang ra làm cả người anh ngã về sau.


Nhìn thấy Châu Kiệt đứng ngược hướng với mình, Cầm Tiêu chẳng còn cách nào khác phủi chân đứng dậy.


"nghe nói cậu sẽ không ở nhà này nữa"

"đúng vậy, trước giờ nó đã không thuộc về tôi, thì lúc này cũng vậy! Sao? Cậu theo dõi tôi à?"

"làm...làm gì có chứ?" - nắm chặt hai tay lại -" tôi...tôi chỉ đến đây gặp cậu một chút thôi..."

"đi thôi"

"đi? nhưng đi đâu?"

"chẳng còn đến nhà Nhiêm Ấn thì còn đi đâu được??

Cầm Tiêu sực nhớ buổi tiệc nhỏ chỉ dành riêng cho những người thân thiết.


Mấy ngày trước, Trương Lệ Tường và Hà Nhiêm Ấn đã cùng nhau nói hết tất cả với nhau rồi.


Tất cả chuyện trước giờ, dù sai dù đúng đều nói ra hết.


Ấy vậy mà họ thành một đôi thật sự.


Mọi người cũng cùng nhau đến thắp nén hương cho những người đã khuất, họ được chôn cất cùng nhau trong nghĩa trang.


Tiếc là dì Châu Từ không nhìn thấy anh ấy kết hôn với người mà anh ấy yêu thương nhất.


"còn không mau đi? Đứng đó làm gì chứ?"

"được rồi, đi ngay đây!!!"

Buổi tiệc rất đơn sơ, chủ yếu là có mặt những người chứng minh cho tình yêu này.



Trải qua bao nhiêu sóng gió, họ mới được ở bên nhau.


Vết thương của Nhiêm Ấn đã lành hẳn, dù sao vết thương này cũng xứng đáng mà.


Lệ Tường từ ngày khi nghe Nhiêm Ấn nói hết lòng mình, cô không còn cách nào khác đã đáp lại tình cảm chân thành mà người ấy dành cho mình.


Cô biết, ngay từ đầu cô là người muốn anh phải gánh chịu những hậu quả còn kinh khủng hơn hiện tại, nhưng thế này đã quá đủ rồi.


Cô sẳn sàng chấp nhận đánh đổi tất cả vì hiện tại, chỉ còn duy nhất một mình Nhiêm Ấn là chỗ dựa tinh thần cho cô thêm động lực sống.


Một chiếc váy cưới nhỏ nhắn phù hợp với dáng dấp của Lệ Tường, cô dâu ngày cưới bước vào trong trước sự chứng kiến của bạn bè thân thiết, những đồng chí đã cùng chiến đấu anh dũng trên chiến trường.


Lòng cô dâng trào hạnh phúc khi cùng nắm tay người mà mình sau này sẽ gọi là chồng, là cha của những đứa trẻ ngây dại.


"sao chứ? em đang khóc sao? đừng khóc, lòng anh đau lắm"

Thấy nước mắt cô tuông rơi, Nhiêm Ấn không khỏi chạnh lòng vì bản thân đã hứa rằng sẽ không để nước mắt cô rơi dù bất kì lý do nào nữa.


"anh ngốc quá, em không phải khóc, là em đang hạnh phúc đó chứ" - cô lau nhẹ nước mắt đi - "em hạnh phúc vì sau tất cả mọi chuyện, chúng ta đã ở bên nhau"

"anh cũng vậy, thật sự mừng vì đến tận bây giờ em vẫn còn ở cạnh anh"

"đại soái, hai người xứng đôi lắm! Tân lang - tân nương hôn nhau đi!!!"

Bên dưới, hàng trăm người lính hô hào chúng mừng vị lãnh đạo mình trong những cuộc chiến lớn nhỏ đã có bến đậu hạnh phúc cho riêng mình.


Mọi người rất háo hức mong đợi một tiểu tử phiên bản nhí của anh ra đời, để xem nhóc con ấy có muốn theo sự nghiệp này của cha nó không.




"này, hai người còn nhìn gì nữa? Còn không mau hôn nhau đi? em sắp trễ chuyến tàu mất rồi!!"

Lệ Túc hối thúc vì hôm nay cũng là ngày mà anh phải nhập ngũ lại quân trường.


Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến mức chẳng còn ai nhớ những gì mình từng làm trong quá khứ.


Chỉ biết lúc ấy, mình đã cố hết sức để có một tương lai tươi sáng hơn.


Nhiêm Ấn nâng nhẹ cầm cô lên, đặt nụ hôn nồng cháy trên đôi môi ướt đẫm, mùi hương ngọt ngào từ cô khiến anh không thể nào thoát ra được.


Trong khi buổi tiệc đang vui mừng, Châu Kiệt đi ra ngoài, hình như anh sắp sửa đi đâu đó.


Hành lý cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả rồi.


"định đi đâu sao?"

Lục Cầm Tiêu nhìn nghiêng, hành lý có vẻ rất nhiều.


Lần này thật không thể đùa được đâu.


Chắc chắn cậu ta sẽ đi đâu đó xa lắm đây.


"thì sao?"

Đúng là...khi mình thích một ai đó thì cho dù người đó có nói chuyện ra sao, cư xử thế nào thì đôi mắt này vẫn thấy người ấy luôn...."tỏa sáng".


Thật ngu ngốc có phải vậy không? Nhưng, biết làm sao được khi bị rơi xuống hố này chứ?

"ừm"

Cầm Tiêu biết mình sẽ không thể có kết thúc có hậu với Châu Kiệt.


Vì sao ư? Định kiến xã hội là thứ lớn này, liệu mọi người sẽ chấp nhận họ chứ? Hay....!

Vẻ mặt anh đang vui bỗng dừng lại, có chút trầm thấp...!

"đến nơi nhớ gửi thư về nói cho tôi biết cậu sống như thế nào là được"

"cậu hy vọng là vậy?"

"ừm"

"tôi e là không được rồi"

Biết ngay là câu trả lời sẽ như vậy mà.


Không sao, xem như anh đã chuẩn bị tâm lý hết cả rồi, cũng đau đó, nhưng...chắc sẽ ổn thôi.


"sao? định bỏ cuộc sao?"

Gì cơ? Anh vừa nghe gì cơ? Là cậu ấy nói với anh...không hề, không hề...anh không hề có ý định bỏ cuộc.


Phải kiên trì như Hà Nhiêm Ấn chứ! Giống như câu của Lệ Túc "mặt dày chút với người mình yêu đâu mất mác gì".


"cậu....?"

"lát nữa về nhà chắc ông sẽ nhớ món bò xào lắm"


"nhà? nhà sao? ý cậu là...trở về nhà tôi?"

Không thể tin được mà! Anh không nghe nhầm, nhất định không hề nghe nhầm...nhất định không...hôm nay là tiệc cưới nhưng trong đây không hề đãi rượu thì làm sao mà say cho được.


Đúng! Anh không say!

"vào tiệc thôi, có bao nhiêu đã nói hết rồi"

Nghe xong, cả người bỗng chốc "một-bước-lên-mây", còn gì sung sướng hơn chứ!

**********

3 năm sau,

Hà Nhiêm Ấn và vợ-mới-cưới trở về nhà, ngôi nhà ở ngoại ô thành phố, không khí thoáng đãng hòa nhã khi sân vườn rộng rãi, đủ chỗ cho rất nhiều người.


Lối đi vào có hoa, có cỏ, còn có cả tiếng chim hót nữa.


"anh không thấy chúng ta ở như vậy thì quá mạnh tay sao? Chỉ có hai người thôi mà?"

Kể từ ngày cưới, cô ở nhà thêu thùa, chăm sóc các chú cừu con cùng chú cún nhỏ, lại còn có đàn thỏ sau vườn.


Ngày ngày tưới hoa, chăm cây cối đã đủ mang lại niềm vui rồi.


Còn với anh, tuy việc ở trụ sở và quân đội đã kết thúc nhưng lâu lâu vẫn thường có các vụ án lớn nhỏ đều được anh xét duyệt qua.


Bây giờ, công việc duy nhất chính là kinh doanh một chuỗi các tiệm trà - một trong những bí kíp gia truyền mà cha anh đã bỏ lỡ từ ông bà ngày xưa.


"em yên tâm, chúng ta sẽ không thể mãi có hai người đâu"

Biết ý đồ xấu xa kia là gì, cô liền chạy đến nơi anh đang cưa gỗ để làm thứ gì đó, cắn môi nói.


"anh như vậy có phải ích kỉ quá không? Chúng ta chỉ vừa mới kết hôn thôi mà, em chưa tận hưởng những điều tuyệt vời nhất của hôn nhân, vậy mà anh lại"

"bà xã à, anh biết là em còn trẻ, còn đẹp, còn biết bao nhiêu người mê đắm em, nhưng em nhìn xem lão già như anh đi.


Haizzz...."

"thôi thôi...em hiểu rồi...chúng ta chỉ cách nhau có bấy nhiêu đó tuổi thôi mà, anh đừng quá căng thẳng nha ông xã"

"em biết anh đang làm gì không?"

Thấy vẻ mặt có chút huyền bí, cô không khỏi tò mò.


"là chiếc nôi sao?"

"quả nhiên là vợ của anh, em đoán không sai, anh đang làm nôi cho con mình"

Hai má cô bừng đỏ lên, không thể dùng từ gì để diễn tả được cảm xúc ngay lúc này.


"anh...anh...anh xem trộm giấy xét nghiệm của em sao?"

Nhiêm Ấn ngừng tay, lau thật sạch vào tấm vải rồi đi đến ôm cô.


"anh là chồng em, em nên nói với anh ngay từ đầu thì tốt hơn đó bà xã.


Em đang trong thời kì mang thai, đừng làm việc quá sức, hiểu không?"

"nhưng em...em....em...em xin lỗi....em đã định nói với anh hôm nay...em..."

"không sao mà, giờ chúng ta đều biết cả rồi.


Ngoan! Không khóc nữa, em mà kích động mạnh quá, con sẽ thấy rất khó chịu đó"

"hai người làm chúng tôi cảm thấy ganh tị quá"

Tiếng nói này nhất định là của Lục Cầm Tiêu.


Hôm nay còn đích thân đưa "tri kỉ" đến gặp mặt nữa chứ.


"hai cậu khỏe chứ?" - Nhiêm Ấn bắt tay họ với vẻ mặt vui mừng.


"tất nhiên là khỏe rồi, ba năm qua chúng tôi mở một quán ăn, công việc quá bận rộn nên không thể gặp mọi người thường xuyên được, xin thứ lỗi"

Châu Kiệt cũng không thể không mở lời.


"thật ngại quá, lại đến ngay lúc này, chỉ tại anh ta cứ thích làm theo ý mình, mọi người đừng quá để ý đến"

"em...." - nhìn sang Nhiêm Ấn và Lệ Tường đang ngơ mắt nhìn không hiểu chuyện - "chuyện là vậy đó"

"khi nãy chúng tôi có vô tình nghe được hai người có tin vui sao? Thật chúc mừng"

"à, thật ngại quá...mời hai cậu vào nhà nghĩ ngơi, lâu quá rồi chúng ta chưa trò chuyện"

Lệ Tường nấu một ấm trà hảo hạng nhất của cửa tiệm mang lên đãi khách.


Hương trà thoang thoãng bay xa, mùi tự nhiên mà lại ngọt ngào, trong trẻo.


"quả là tai nghe không bằng mắt thấy nha, trà của Hà gia từ xưa đã trở lại"

"nghe nói hai cậu...sống chung với nhau?" - Nhiêm Ấn bất ngờ hỏi.


Cầm tiêu phụt tách trà vừa uống ra khỏi người.



Thật là khiến cho người ta....giật mình mà.


"ờ...ừm...thì..."

Trong khi Cầm Tiêu ngập ngừng không biết giải thích thế nào thì Châu Kiệt đã nói thay.


"yêu một ai thì không cần lý do, ngay cả người ấy là ai đi chăng nữa, nếu yêu nhau bằng tình cảm chân thành nhất định sẽ nhận được tình cảm xứng đáng"

"chúc mừng hai người, ngay từ đầu tôi đã thấy được điều đó mà"

"cô...cô thấy được à? Là ai? Ai là người...có tình ý với ai trước"

Sau này cả hai người thường có chút mâu thuẫn khi nói đến việc "ai mở lời yêu ai trước".


Quả nhiên, với vai "chồng" thì làm sao Cầm Tiêu thừa nhận mình đã nói lời đó với "vợ" mình chứ, không thể nào.


"cả hai người, chính cả hai người đều có ánh nhìn yêu đương cho đối phương"

Nghe xong câu trả lời từ Lệ Tường, Châu Kiệt cùng Cầm Tiêu không còn nói lời gì nữa.


Ngại ngùng bẽn lẽn.


"hôm nay gặp nhau rất là vui, không ngờ sau bao nhiêu lâu...cuối cùng chúng ta còn có cơ hội gặp lại.


Chỉ là thiếu mất Lệ Túc, nghe nói cậu ấy phải đến Trùng Khánh để làm việc"

"tuổi còn trẻ, còn nhiều cơ hội để gặp lại, chúng ta đâu quá sức già đâu, đúng chứ?"

"đúng! Câu nói này rất đúng!"

"vậy thì còn không mau nâng ly lên? Chúng ta thay rượu bằng trà để chúc mừng sự hội ngộ này chứ hả?"

"hình như Lệ Túc nhập anh thì phải?" - Châu Kiệt không thể không châm biếm "chồng" mình.


Ở biên cương Trùng Khánh, Lệ Túc cảm giác như có ai đó đang nhắc mình thì phải, liên tục hắt xì hơi không lý do.


"Trung Tướng, ngài không sao chứ?"

Một tiểu đội viên đi đến mang theo khăn choàng cho anh vì trời ở đây bắt đầu trở gió.


"không sao, chắc là do thời tiết thôi, tiếp tục làm việc đi".


Ở đây, bốn người trò chuyện quên đi thời gian trôi qua.


Ai cũng mở lời nhiệt tình hơn ngày trước, thời gian không làm thay đổi một người, nó chỉ khiến bản chất con người từ thể này chuyển sang một phạm trù khác thôi.


Với Lệ Tường, cô không nghĩ mình từ một cô đào hát phòng trà bấy giờ lại trở thành một người vợ của con trai một người mà mình từng rất hận.


Với Nhiêm Ấn, chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ có cơ hội gặp được một người mà bản thân lại yêu thương đến ngần ấy.


Chưa bao giờ anh ngừng suy nghĩ rằng sẽ để vợ mình chịu đựng bất kì tổn thương nào khác.


Với Châu Kiệt và Cầm Tiêu, hai con người tuy có những tính cách khác nhau, nhưng họ lại tìm được nhau và yêu nhau.


Tuy...có những thứ không dễ gì để người khác chấp nhận, nhưng vượt qua được những chuyện đó nên họ mới có thể đi cùng nhau qua nhiều thăng trầm như thế của cuộc đời.


Với Lệ Túc, một chàng trai yêu nước, có lòng quả cảm và luôn pha trò hài hước đến với mọi người có một trái tim rất ấm áp.


Anh hy sinh vì nghĩa lớn của cuộc đời và còn muốn cống hiến nhiều hơn nữa.


Mỗi người đều đã có một cái đích đến riêng cho mình, chỉ cần có đủ dũng khí, bình tĩnh và quyết đoán, chắc chắn sẽ thành công dù ít hay nhiều.


Cứ nghĩ một đời sẽ khó lòng mở cửa đón nhận người khác, nhưng biết đâu được người đó đang ở cạnh chúng ta rất gần thì sao?

Cũng có rất nhiều chuyện đau lòng đan xen và xảy ra song song trong đời, vượt qua được nó là vượt qua tất cả.


HẾT!.