Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?!

Chương 56: Thử thách – Kế trúng kế




Ngôi nhà kiểu cũ được xây dựng ở những năm 1930, nằm ở khu phố cổ của thành phố S, sau nhiều năm, chung quanh trở thành những khu trung tâmthương mại, nhưng nó vẫn rất yên tĩnh. Tổ tiên nhà họ Tỉ đã giữ gìn được mảnh đất này, sau giải phóng những tòa nhà ở xung quanh đều bị nhà họTỉ mua lại, và đã được xây dựng rất thông minh, độc lập nhưng lại thànhmột mô hình tổng thể. Vẫn giữ nguyên kiến trúc cũ, giữ lại toàn bộ vẻngoài, điển hình là theo phong cách kiến trúc Gothic, làm cho người tacó cảm giác nghiêm trang và áp lực.

Khu vườn hoa tử đằng đã chết héo, đìu hiu vây xung quanh tường, cómột cơn gió lạnh ào ào thổi đến, cuốn theo những chiếc lá bay qua cửasắt cao lớn.

Bối Bối chưa kịp tìm ra cách để vào cửa, khóa điện tử đã kêu lên,cánh cửa đột nhiên mở rộng. Cô ngẩng đầu nhìn thấy camera ở trên cửa,hóa ra lúc cô đứng đây trầm tư suy nghĩ, người ở trong nhà đã sớm biết.

Không biết sẽ có những chuyện gì xảy ra với cô, Bối Bối hơi khẩntrương, hít một hơi thật sâu, bước vào cửa chính, đi qua vườn hoa nhỏ.Cánh cửa tự động được đóng lại. Bối Bối hoảng sợ, gắt gao nắm lấy đaiba-lô đeo trên vai, ngón tay hơi run run. Bước từng bước đến tòa lâu đài cổ kính, từng bước đi đều có thể nghe được tiếng tim đập loạn của chính cô, dồn dập như đang gõ trống. Chỉ chốc lát đã đi đến cửa chính, nhà cũ của Tỉ gia to như vậy nhưng không có ai đi lên dẫn đường hoặc tiếp đóncô, không nắm rõ được ý nghĩ của đối phương, càng làm cho cô cảm thấykhẩn trương, sợ hãi. Hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, cô tự nhủ với chính mình: Biện Bối Bối, đừng sợ! Cùng lắm thì hai mươi năm sau lại là một mỹ nữ!

Mang theo tinh thần “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê: Tráng sĩ một đi không trở về” Bi tráng, cô gõ cửa. “Cốc Cốc……” Tiếng đập cửa vang lên rõ ràng. Cánhcửa tự mở ra, Bối Bối đi vào trong phòng. Đại sảnh được trang hoàng cóvẻ cao quý mà hoa lệ, ở cửa có một pho tượng thời xưa rất có giá trị,thể hiện được địa vị và sự thưởng thức của chủ nhân. Lại còn chưa nóiđến, khắp nơi được trang trí rất nhiều đồ cổ, quý hiếm, mặc dù mới chỉliếc nhìn qua, cô cũng có thể đáng giá được mấy món đồ cổ bằng ngọc thời xưa. Cô nhìn lướt một lượt, nhìn không chớp mắt. Ở trên ghế sô pha sang trọng có một ông cụ mặc đồ tây ngồi ở đó, khoảng hơn bảy mươi tuổi,được chăm sóc rất tốt, trên mặt có nhiều nếp nhăn, nhưng trong ánh mắtlại rạng rỡ sáng lên. Tim Bối Bối đập rất nhanh, chẳng lẽ đây là Bossđại nhân cuối cùng?! Vẻ mặt của ông cụ cao ngạo, thấy cô hơi hơi cúi đầu với mình nhưng vẫn không nói một câu nào, chỉ đưa tay chỉ ý bảo cô ngồi ở ghế sô pha đối diện.

Cô còn chưa mở miệng, ông đã lạnh lùng nói: “Biện tiểu thư, cô trở về đi!” Bối Bối quá sợ hãi, lại càng nắm chặt lấy đai ba-lô, nửa ngày saumới hoàn hồn: “Thực xin lỗi, cháu không hiểu ý của ngài!”

Vẻ mặt của ông cụ không thay đổi: “Ý tứ của tôi là, xuất thân giốngnhư cô, Tỉ gia sẽ không thừa nhận! Cho nên không cần uổng phí khí lực!”

Bối Bối nghe xong lời này, như bị trọng quyền đánh trúng trái tim, ngực nhói đau, nói không nên lời, khó chịu.

“Cô…… Biện Bối Bối, sinh năm 198*, ở thành phố S, năm nay 26 tuổi.Cha cô là Biện Trung Vĩ là cô nhi; mẹ cô là, Vương Mỵ, vì cùng BiệnTrung Vĩ kết hôn mà bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương. Năm cô ba tuổi, cha cô bị bệnh cấp tính mà qua đời, mẹ cô thủ tiết nuôi cô ở thái dương cung,làm việc tại một xưởng may, lúc rảnh rỗi cũng nhận sửa chữa quần áo chongười khác, mới miễn cưỡng sống qua ngày……”

Bối Bối cả người run run, cảm thấy chính mình giống như thật nhỏ bé, hoảng sợ muốn rơi lệ.

Trong đôi mắt lạnh như băng của ông cụ là hình ảnh cô đang khẽ run, chậm rì rì hỏi cô: “Còn cần tôi phải nói nữa sao?!”

“Không, không cần……” Bối Bối gian nan theo hàm răng nói ra mấy chữ, đầu vẫn cúi thấp.

“Có lẽ trước đây mẹ cô có xuất thân tốt, nhưng năm đó lại hủy bỏ hônlễ, bỏ trốn theo cha cô mà thân bại danh liệt. Cha cô thì chẳng nói làmgì, nữ tu sĩ nhặt được cha cô ở cửa cô nhi viện. Cô là con gái của bọnhọ, sao có thể xứng với Tỉ gia?!”

Như thế nào thì có thể xứng với Tỉ gia?! Ông ta nói cô không xứng với Tỉ gia, bởi vì xuất thân của cha mẹ cô thấp hèn, mà cô lại là con gáicủa bọn họ! Lúc trước bị áp lực làm cho hoảng sợ, nháy mắt đã trở nêngiận dữ, đánh úp về phía trước, làm cho cô tự tin hơn. Bối Bối thẳnglưng, ngẩng cao đầu, trong mắt có hừng hực lửa giận: “Biện Trung Vĩ vàVương Mỵ là cha mẹ của cháu, tất cả những gì thuộc về họ đều là củacháu! Đây là chuyện không thể phủ định, là kết quả không thể sửa! Cho dù cháu có xứng với Tỉ gia hay không, cháu cũng sẽ là vợ hợp pháp của TỉHà Di, là con dâu của Tỉ gia đây cũng là chuyện không thể phủ định, làkết quả không thể sửa! Ngài dựa vào đâu mà nói cháu không xứng với Tỉgia?! Cháu ngồi ở chỗ này đường đường chính chính, mà ngài là ai, cóthân phận gì?! Ngài cũng không tự giới thiệu, lại còn nói ra những câukhông có phép lịch sự như vậy. Nếu ngài là ông nội của chồng cháu, nhấtđịnh sẽ không đối đãi với cháu dâu như vậy, bởi vì sỉ nhục cháu chính là sỉ nhục Tỉ Hà Di; sỉ nhục sự lựa chọn của cháu trai ông, cũng chính làsỉ nhục chính ông!” Cô nhăn mày, khí thế bức người: “Ngài là ai?!”

Trên gương mặt nghiêm túc của ông cụ xuất hiện biểu tình quái dị, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, ông ngửa đầu cười ha ha: “Không hổ là ngườilà Vincent lựa chọn!” Cười một lúc, ông đứng dậy, hướng về phía Bối Bối, cúi đầu: “Tỉ phu nhân, chào cô. Tôi là tổng quản ở Tỉ gia, Jack, thậtcó lỗi lần đầu gặp mặt đã để lại cho cô ấn tượng không tốt! Mong cô thứlỗi cho tôi vì đã thất lễ!” Hóa ra người này là ông Jack mà Tiểu Đại đãnhắc tới!

==

Lúc này đổi lại là Bối Bối khiếp sợ, tay chân luống cuống đứng lên, hơi hơi hoàn lễ: “Hãy gọi cháu là Lynn.”

“Lynn” Ông Jack nói: “Chúc mừng cô, cô đã được thông qua khảo nghiệm đầu tiên!”

Bối Bối ngây ngốc?!

Hóa ra từ lúc cô bước chân vào tòa lâu đài này, đã bị bắt buộc tiếnvào giai đoạn khảo nghiệm. Lão yêu nghiệt không hổ là lão yêu nghiệtnha, dùng phương thức như vậy để đả kích người khác, muốn xem cá tínhcủa cô sao?! Nếu cô hoảng sợ quỳ gối, hoặc là sợ tới mức chạy trốn, cóphải sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên không?!

==

Ông Jack khôi phục lại vẻ mặt của người quản gia: “Nhưng con đường này còn chưa đi hết, cô phải đưa ra một sự lựa chọn!”

( ̄口 ̄)!!

Ông Jack nhìn thấy biểu tình trên gương mặt cô, nở nụ cười: “LúcVincent mười tuổi, mới được Tỉ tiên sinh tìm về, chắc cô đã biết việcnày?” Bối Bối gật đầu. “Cậu ta cũng phải nhận khảo nghiệm, tôi còn nhớrõ vẻ mặt của cậu ta lúc ấy, rất kiên định mà tự tin, giống hệt cô bâygiờ, giống nhau như đúc đâu!”

Bối Bối thở nhẹ: “Cũng phải lựa chọn sao?! Một mình anh ấy tiến vàoTỉ gia, phải lựa chọn để thông qua khảo nghiệm cùng mẹ anh ấy tiến vàoTỉ gia sao?”

Lão Jack gật đầu:” Đúng vậy.”

Ông dừng một chút, nói ra lựa chọn: “Lựa chọn lần này là: Một, cô cóthể tiếp tục cùng Vincent cùng một chỗ, Tỉ gia sẽ không công khai thừanhận thân phận của cô, những hoạt động của nhà họ Tỉ, cô có thể thamgia, nhưng sẽ không có danh phận. Nếu như vậy, cô sẽ được chia một phầntài sản của Tỉ gia, bao gồm cổ phiếu của Thánh Thế, cùng những bất độngsản của tỉ gia. Hai, sau khi thông qua một loạt khảo nghiệm, Tỉ gia thừa nhận thân phận của cô, cô cũng sẽ có danh phận cùng Vincent cùng mộtchỗ. Nếu như vậy, cô sẽ mất đi quyền thừa kế tài sản, không được hưởngmột chút gì từ Tỉ gia!”

Vừa nghe đến câu nói kia, Bối Bối không do dự: “Cháu lựa chọn điềukiện hai!” Cô muốn cùng anh ở chung, cùng với người cô yêu sánh bước bên nhau!

Dường như ông Jack đã sớm có chuẩn bị, lấy ra một văn kiện tiếng Anh – tiếng Trung đưa đến trước mặt cô. Bối Bối xem đi xem lại, rất nhiều từngữ pháp luật cô xem không hiểu, cô biết điều này thật không công bằng,một khi ký đi vào văn kiện này, hôn nhân của cô chỉ có thể dựa vào tìnhcảm của hai người để duy trì.

Cô, Biện Bối Bối, đem không có một chút kinh tế gì để bảo đảm! Thật nhiều tiền từ trên trời rơi xuống a a a a……= =

Được rồi, chỉ cần có anh, thế giới có xảy ra biến động gì cũng khôngliên quan đến cô, phải không? Ngoài Hà Di, cô không còn gì để mất!!

Lấy bút ra, cô ký ba chữ: Biện Bối Bối.

Lão Jack nhận lại văn kiện, lần thứ hai nở nụ cười, gương mặt trở nên bớt nghiêm khắc, nghiêm túc nói: “Quả nhiên là cô chọn cùng một conđường với Vincent, vậy thì bắt đầu đi!”. Ông vỗ tay, cánh cửa phòngkhách mở ra, sau đó, một cánh cửa đặc biệt cũng được mở ra.

Bối Bối đứng ở phòng khách, liếc mắt nhìn căn phòng đó, trên tránxuất hiện những giọt mồ hôi! Cô đã quên không hỏi Tỉ yêu nghiệt, sau khi lựa chọn rốt cuộc có bao nhiêu khảo nghiệm a a a a a………… Ép buộc ướcchừng hơn ba giờ, Bối Bối tóc tai lộn xộn, quần áo không chỉnh tề, thởhồng hộc tựa vào vách tường!

Cô đã trải qua kiểm tra chỉ số IQ và tâm lý, giao tiếp trong kinhdoanh, tư thế, điệu bộ khi đi đứng, tài chính, đánh giá đồ cổ, các mốiquan hệ xã hội…… Đầy đủ tất cả, bao gồm tất cả các phạm vi, chắc chắn là còn siêu cấp biến thái hơn bài kiểm tra nhân viên công vụ!

Nhưng là…… Ai tới nói cho cô, vì sao khảo nghiệm còn phải khảo nghiệm những môn thể thao?! Chạy bộ, cầu lông, tennis, golf…… Không phải nhàgiàu thiếu phu nhân chỉ cần ở yên trong nhà, nghỉ ngơi, sinh đứa nhỏ nữa là được sao?!

┬_┬ Vì sao cô lại khổ như vậy?!

“Lynn, cô hãy đến nhà ăn cùng với tôi!” Biểu tình của ông Jack cẩnthận tỉ mỉ, ông đứng ở cạnh cô, làm một động tác mời dẫn đường.

┬┬_┬┬

Trước mặt Bối Bối là năm ly rượu vang đỏ và một ly nước, cô không rõcho nên nhìn về phía ông Jack. Ông ngồi ở bên cạnh giải thích: “Biết côcó chút nghiên cứu với rượu vang, trong năm ly này có một ly là ChateauSenejac, hãy tìm ra nó.”

Chateau Senejac, được lên men trong các thùng gỗ sồi Pháp trong suốt18 tháng, cho đến khi nho đạt được độ nồng nàn thì sẽ được chắt lọc đểđảm bảo chỉ vị tannin được lọc ra. Nồng nàn với hương quả lý đen, quế,đinh hương, vani, dư vị êm kéo dài, vị tannin hài hòa vừa phải. Mặc dùchỉ là một loại rượu tầm trung, nhưng hương vị rất độc đáo, làm chongười ta có cản giác mềm mại của rượu vang…… Ngày sinh nhật của LongThủy Tinh, cô đã uống qua loại rượu này, nếu cô chưa uống thử, làm saocó thể chỉ ra trong năm chiếc ky kia, đâu là Chateau Senejac?! Huống chi cho dù đã uống thử, cô cũng không phải là người thử rượu chuyên nghiệp, chỉ cần khác biệt rất nhỏ, cũng khiến cô lựa chọn sai!

Bối Bối xem thường…… Nhớ lại các loại khảo nghiệm lúc trước, cô càngcảm thấy mình giống như đang bị chơi đùa. Bối Bối nhịn xuống cơn tứcđang dâng trào, nhấp lần lượt năm ly rượu, có thể khẳng định chắc chắnlà ly thứ hai ở phía tay phải của cô chính là rượu vang Chateau Senejac. Cô ngẩng đầu chuẩn bị nói ra đáp án cho ông Jack, đột nhiên thay đổi,nói: “Chateau Senejac là ly thứ nhất bên tay phải tôi!” Ông Jack sửngsốt, đáy mắt hiện lên ánh sáng, lúc sau ông mới chậm rãi nói: “Được rồi, ăn cơm chiều trước đi!”

─.─|||| Bữa tối ăn cơm Tây, nếu là cơm Tây như bình thường, đối vớiBối Bối mà nói là không có vấn đề gì! Nhưng khi cô thấy đồ ăn được manglên, cô trợn tròn mắt! Đó là nguyên một con cá, không phải loại cá đã bỏ xương…… Dùng kiểu ăn của châu Âu, dùng dao nĩa để gỡ xương cá sao?! Bối Bối muốn điên rồi…… Nếu Chateau Senejac chưa có thể hoàn toàn khẳngđịnh thì lần này tuyệt đối là hoàn toàn khẳng định!

Bây giờ cô đang là một con khỉ, bị vui đùa nha……

┴┴ ︵╰(‵□′)╯︵ ┴┴ Cơn tức của Bối Bối lại dâng trào một lần nữa……

“Jack, tôi không ăn cái này!” Cô không nhúc nhích dao nĩa.

“Sao thế?! Vì sao lại là cá không bỏ xương à?! Có lẽ là do Tỉ tiênsinh muốn khảo nghiệm lễ nghi khi ăn cơm Tây của cô!” Trên gương mặt già nua của ông Jack không có biểu tình.

Bối Bối nhíu mày, giọng nói châm chọc: “Khảo nghiệm lễ nghi cơm Tây?! Nói đùa sao! Khi ăn cơm Tây, nếu vị khách gặp phải xương cá, không cầnbiết nó có bé nhỏ như thế nào, cũng có thể lập tức trách cứ đầu bếp,khiển trách nhà hàng, hơn nữa còn có thể không trả tiền! Jack, đây không phải là khảo nghiệm lễ nghi cơm Tây, chỉ đơn giản là đang làm khó dễtôi!”

Biểu tình của ông Jack không thay đổi……

“Vừa rồi ly rượu vang Chateau Senejac là ly thứ hai phía tay phảitôi, nhưng tôi đã cố ý nói sai. Ông vẫn cho tôi qua là sao?! Đây là cáiđạo lý gì?!”

Biểu tình của ông Jack vẫn không thay đổi……

“Cho dù là ông, hay là Tỉ tiên sinh yêu cầu ông làm như vậy, không cần phải tiếp tục nữa! Trực tiếp đi thẳng vào đề đi!”

Biểu tình của ông Jack vẫn không thay đổi, nhưng đáy mắt lại lướt qua tia giảo hoạt. Ông vỗ hai tay, rất nhanh có người đến mang toàn bộ đồăn ở trên bàn đi, sau đó để trên bàn cơm một chiếc bình hoa thủy tinh.

Tọa hình của bình hoa thủy tinh này rất sang trọng, trong suốt, ánhsáng mặt trời chiếu vào tản ra những ánh sáng lấp lánh, đẹp không gì sosánh nổi.

Sau đó có khoảng hơn chục người hầu đẩy một chiếc xe to vào nhà ăn,trên xe là đủ loại hoa tươi, hoa ly cao quý, hoa lan thanh lịch, hoa cúc sống động……

Đây có nghĩa là gì?!

Bối Bối nghi hoặc nhìn ông Jack, dùng ánh mắt hỏi. Ông đưa tay nhẹnhàng cầm chiếc bình hoa thủy tinh lên: “Đây là chiếc bình hoa mà phụthân của Tỉ tiên sinh, chủ tịch trước đây của tập đoàn Thánh Thế, thíchnhất. Nhưng lúc người còn sống, chiếc bình này chưa từng được cắm nhữngbong hoa, ý tứ của Tỉ tiên sinh, cô hãy chọn ra loại hoa thích hợp nhấtcho chiếc bình hoa này! Ha ha, một loại hoa có thể kết hợp được với bình hoa này, làm cho cả hoa và bình hoa đều trở nên rực rỡ hơn! Bình hoa có đẹp thế nào, có sang trọng thế nào, cũng chỉ là một lọ hoa mà thôi. Màmỗi bông hoa lại có vẻ xinh đẹp khác nhau, cho nên mỗi loại hoa mà cắmvào chiếc bình này, sẽ toát nên những vẻ đẹp không giống nhau! Có lẽ làthanh lịch, có lẽ là cao quý, có khả năng là ngọt ngào, hoặc là mang một không khí bình dị, nhưng đều là xinh đẹp!”

“Nhưng vẫn muốn tôi chọn ra một loại hoa để cắm vào đó……” Bối Bối điđến cạnh chiếc xe đẩy rút ra một bó hoa, xoay người đi đến trước bàn.

Cô dựa tay vào bàn, một tay nhẹ đưa đóa hoa bỏ vào bình hoa, vuốt lại mái tóc, nhìn ông Jack cười.

“Hoa hồng trắng có nghĩa là : Tôi xứng đôi với bạn! Bạn xứng đôi với tôi!”

Nửa giờ sau, Bối Bối ngồi nghỉ ở một phòng trà. Thành thật mà nói, cô có chút lo lắng, từ khi đi vào nhà cũ của Tỉ gia, cô đã tắt điện thoạidi động. Hiện tại, sợ là Tỉ Hà Di đang tìm cô đến nổi điên, nhưng côkhông nghĩ sẽ bật máy lên để nói cho anh biết, cô đang ở nhà của anh đểnhận bài khảo nghiệm của ông nội anh.

Cô hy vọng có thể dựa vào chính năng lực của mình để vượt qua yêu cầu hà khắc này…… Nhưng cô đã ngồi ở đây hơn nửa tiếng, ngoài ông lão mậpmạp ăn mặc giống ông Jack vẫn ở đây rót trà cho cô, cô không thấy mộtngười nào đến nói chuyện với cô, ngay cả ông jack cũng biến mất khôngthấy. Bối Bối bắt đầu đếm thời gian, mười phút nữa lại trôi qua!

5,4,3,2,1……

Cửa phòng trà bị đẩy ra, một người đàn ông mặc vest rất trang nghiêmbước vào, trông ông rất mạnh mẽ, trên gương mặt của ông còn đeo mộtchiếc kính, trông rất giống diễn viên trên TV. Rất đúng giờ, rất có ýtứ, Bối Bối mỉm cười nói : “Xin chào ngài! Cháu là Lynn, xin hỏi ngàilà?!”

Người đàn ông ngẩng đầu cười nói: “Chào thiếu phu nhân, cô khách khíquá. Tôi là tổng quản của Tỉ gia, cô có thể gọi tôi là Jack! Tiểu Mardihay thích gọi tôi là ông Jack.”

Phốc…… Bối Bối phun trà từ trong miệng!

Nếu người đàn ông này là ông Jack, vậy “ông Jack” bắt cô trải qua các bài khảo nghiệm kia là ai?!