nh đèn flash – liên tục không ngừng lóe ra, thanh âm răng rắc – không ngừng vang lên, tia chấm đỏ – đương nhiên là nhấp nháy không dừng.“Biện Bối Bối tiểu thư, cô và Tỉ tiên sinh đang ở chung phải không?”
“Biện tiểu thư……”
“Biện Bối Bối tiểu thư…….”
“Biện tiểu thư……”
…….
Bối Bối bị ánh đèn nháy liên tục làm cho mắt hoa đầu choáng, tronglòng bi thương nghĩ: Đây là đang đóng phim sao? Nhưng sao lại sao chépkịch bản của phim “Notting Hill” ? Thực máu chó!
= =
Cô bị các phóng viên ngoài cửa sấn tới lui về phía sau hai bước, lặng lẽ nhích tới bên cạnh Tỉ Hà Di…..
Tỉ Hà Di nhíu chặt mày, đi lên phía trước đem cô che ở phía sau, ánhmắt sắc bén quét về những vị khách không mời mà đến bên ngoài.
Lại một lần nữa hiện trường đóng băng ngàn dặm, các phóng viên sợ hãi lui về phía sau hai bước, anh không nói một lời, trước mặt bọn họ đóngsầm cửa lại.
‘Ping!’ một tiếng, toàn bộ thế giới trở nên thanh tĩnh……
“Hà Di……”
Thanh âm của cô nhỏ khẽ mang theo run run, giống như chú đà điểu lại lần nữa vùi mình vào trong lòng anh.
“Không có việc gì, anh ở đây!” Biết cô bị dọa choáng váng, anh ôm cô, hôn nhẹ lên trán.
Tỉ Hà Di một tay ôm Bối Bối, một tay lấy di động bấm một dãy số: “Tôi là Tỉ Hà Di. Hiện tại tôi muốn gia tăng bảo an ở tòa nhà số 3 khu VàngThành, đem toàn bộ những người đứng trước cửa phòng 701 đuổi ra khỏi khu chung cư. Lập tức hạ lệnh tiến hành kiểm tra thân phận những người ravào lẫn nhân viên, nếu là người không rõ thân phận đều không được phéptiến vào!”
“Anh gọi điện cho ai vậy?” Bối Bối nghi hoặc ngẩng đầu. Vàng Thành là tên gọi của khu chung cư này, mà ngữ điệu của anh với người qua điệnthoại ra lệnh tăng cường bảo an giống như thái độ của cấp trên.
Tỉ Hà Di sờ sờ mái tóc của cô, đem cô kéo ngồi xuống sô pha, giải thích: “Đó là người quản lí của bất động sản Gia Giai!”
Bối Bối 囧
Bất động sản Gia Giai đúng là chủ đầu tư của khu chung cư. Cô nhíumày hỏi: “Người quản lí bất động sản Gia Giai vì sao lại nghe chỉ thịcủa anh?!”
“Bởi vì bất động sản Gia Giai là công ty con của ‘Thánh Trí’, khi biết em ở khu này anh đã đem nó mua vào.”
Bối Bối 囧 lần 2.
Quản lí Gia Giai lập tức phái bảo an đến quét sạch toàn bộ phóngviên, nhưng là không cách nào ngăn cản phóng viên chờ đợi ở bên ngoàikhu chung cư, đêm đó toàn bộ trang tin tức tài chính kinh tế đều lầnlượt đưa tin.
Tuy rằng chỉ là ngắn ngủi bình luận mấy câu, nhưng ảnh hưởng của Tỉgia với dư luận trong nước không nhỏ, người thừa kế Tỉ Hà Di trước nayđều vô cùng thần bí, tin vừa đăng lên lập tức trở thành tin tức giật gân có giá trị.
Tình thế trở nên ngày càng nghiêm trọng, ngay ngày hôm sau các loạixe từ các loại báo, đài truyền hình đổ về hướng cổng khu chung cư. LúcBối Bối đang ở ban công rút quần áo liền phát hiện cửa sổ khu nhà đốidiện có trang bị ống nhòm theo dõi.
Vì thế, Tỉ Hà Di lại lần nữa gọi điện cho người quản lí của Gia Giai.
Điện thoại vừa chấm dứt, anh nghiêm mặt nhìn Bối Bối lắc đầu: “Bảo an nói bọn họ không có quyền đuổi những người đứng bên ngoài khu chung cưđi, mà phóng viên xuất hiện ở khu nhà đối diện là người trong căn hộ đómang vào, bọn họ không có quyền đuổi người.
┴─┴ ︵ ╰(‵□′╰)
Bối Bối nổi giận…… Lật bàn……
“Đây là không muốn cho người khác sống nữa sao?! Mỗi ngày đều bị giám thị như vậy, ban công không thể đứng, bên ngoài không thể ra! Ông nộianh rốt cuộc muốn thế nào?! Đùa giỡn chúng ta như vậy vui lắm sao?”
“Qua đây!” Anh nhìn cô đang nổi cơn điên vươn tay gọi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, có chút mê mang cùng bất lực, thân thể cũng không tự chủ được tiến vào trong vòng tay ấm áp của anh.
“Nếu em muốn ở bên cạnh anh, đây mới chỉ là bắt đầu!” Anh vuốt tóccủa cô, giống như đang nhẹ nhàng ve vuốt một con mèo nhỏ: “Không chỉ làtrên TV, báo chí, về sau sẽ cần em xuất hiện ở những bữa tiệc, họp báolớn nữa. Có rất nhiều danh nhân luôn phải tiếp xúc với công chúng, vớitruyền thông, mà tất cả điều này đều do người phụ nữ bên cạnh họ an bàihết thảy.”
Ánh mắt đen như ngọc của anh chăm chú nhìn thẳng vào cô, xuyên thấu đáy mắt: “Bảo bối, em sẽ tiếp tục ở bên cạnh anh sao?!”
Ánh mắt của người đàn ông này đúng là biết nói…..
Cô và anh nhìn nhau, nhìn thấy một dòng nước ấm lưu động trong mắtanh, là sáng ngời như ngọc thạch, là kiên vững không thể thay đổi.
Hơn hai mươi năm sinh mệnh, giống như chỉ chờ đợi một ánh mắt nhưvậy, cảm nhận được tình cảm thâm trầm, mang theo một chút hạ thấp cùngvô tận khẩn cầu, giống như anh đều đem tất cả bày ra trước mắt, chỉ đểđổi lấy một đáp án cuối cùng.
“Đúng! Em và anh sẽ mãi cùng một chỗ, cả đời ở bên nhau! Bởi vì em yêu anh!”
Nói xong lập tức chặn lại môi anh, chỉ biết tại giây phút này, cô cũng đang tự nói với chính mình.
Cô yêu anh, rất yêu anh! Bất kể phải trải qua những gì, đều nguyện ý!
Bàn tay của Tỉ Hà Di bỗng dưng dùng sức, tiến sâu vào trong mái tócdài, sống chết nuốt lấy mọi âm thanh của cô, hận không thể đem cô dungnhập vào một thể của chính mình.
Hai người nóng bỏng hôn qua lại, trao đổi nước bọt, trao đổi linh hồn của đối phương.
Nửa ngày, anh thở hổn hển nói: “Thu dọn một chút, chúng ta tới Thánh Điển, hệ thống bảo an của nơi đó hoàn thiện hơn.”
Cô cũng không muốn quản mấy chuyện lặt vặt khác nữa, liếm liếm đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, nói một tiếng: “Được!”
Đơn giản thu thập một chút quần áo và đồ dùng cá nhân, Bối Bối thay một bộ đồ trang nhã, sau đó bị Tỉ Hà Di ôm xuống tầng.
Maybach dĩ nhiên đã đứng trước cửa khu nhà số 3, thời điểm cửa điệntử mở ra, rõ ràng có ánh sáng chớp nhoáng cùng thanh âm răng rắc.
Bối Bối ổn định tâm trí, đứng thẳng lưng, dưới sự che chở của Tỉ Hà Di an toàn ngồi vào trong xe.
Đội bảo an phái một hàng dài người phong tỏa con đường từ khu căn hộra đến cổng chung cư, Maybach thong thả vượt ra khỏi vòng vây người,liền nghênh ngàng mà đi.
Toàn đội bảo an cũng thở phào nhẹ nhõm thu quân. Bảo an trẻ nhìnchiếc xe sang trọng biến mất ở cuối đường, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tớikhu chung cư nhỏ của chúng ta có thể giấu một đại nhân vật!”
“Bảo cậu thanh niên không hiểu chuyện quả thực không oan! Trên đờinày không có gì là không thể, nói không chừng một ngày nào đó toàn thểdân thế giới di dân tới hành tinh khác cũng không biết chừng!” Độitrưởng đội bảo an – Lão Tư ngồi đằng xa nói vọng lại, gác chân mở ra tạp chí mới, một tay cầm ly cà phê thủy tinh đựng nước trà nhàn nhã thưởngthức.
Bảo an trẻ liếc mắt nhìn tiêu đề trang nhất trên tờ báo, lại nhìn đến ảnh chụp hai đại nhân vật vừa mới rời đi, gãi gãi đầu khó hiểu hỏi:“Ông chủ Tỉ không phải trả tiền để chúng ta ngăn chặn phóng viên sao? Vì sao chú lại cố ý làm bộ không ngăn cản được để bọn họ đi vào?!”
Đội trưởng đội bảo an liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn li thủy tinh trên bàn……
Bảo ản trẻ lập tức hiểu ra, đem nước trà rót đầy vào ly, chân chó cung kính dâng lên cho hắn.
Đội trưởng đội bảo an vừa lòng gật đầu: “Nhìn cậu cũng linh động nhưvậy, chú dạy cậu một chút! Làm người thì phải khéo đưa đẩy, không cầnloạn đắc tội người khác, chúng ta chỉ cần mắt nhắm mắt mở một lần, vừakhông tổn thất gì, người ta cũng hiểu được ý tứ thôi! Hơn nữa bên trênhạ lệnh xuống rất mơ hồ, không biết là nghe theo ông chủ lớn thì tốt,hay nghe theo ông chủ nhỏ thì được! Chúng là cứ mơ mơ hồ hồ là đượcrồi……”
Bảo an trẻ ánh mắt sáng ngời thông suốt, thốt ra một câu tiếng địaphương: “Ôi a, người bạn già, thật là hiểu khuôn phép!” (pup: = =!)
“Thằng ma cà bông này!” Đội trưởng bảo an không khách khí đập mộtphát vào đầu hắn: “Học Chu Lập Ba còn chưa tính, còn gọi Ngô Giữ Hữu!Chú là bạn của mày sao?!!”
Bảo an trẻ lệ rơi đầy mặt, oán niệm ngồi góc tường…….
(*Pup lệ rơi đầy mặt, oán niệm vẽ vòng tròn nguyền rủa mấy người thích bắn thổ ngữ này! >.
Thánh Điển quả nhiên có hệ thống bảo an mạnh mẽ, từ sau khi tiến vàogara chuyên dụng, một đường chạy thẳng đến thang máy, toàn bộ đều bịphong tỏa, cứ một đoạn lại có một camera, cam đoan giữ vững an toànriêng tư cho từng hộ gia đình.
Lại lần nữa trở lại nơi đây, Bối Bối mới giật mình phát hiện, tầng 38 ở Thánh Điển là hai căn hộ nối liền với nhau.
Ngày đó chỉ lo chạy trốn, thực sự chưa bỏ tâm tham quan tốt một chút……
= =
Phòng khách đã được bố trí lại, thay một tủ rượu khác.
Cô nghĩ nghĩ một chút quay đầu hỏi: “Em nhớ ở đây có cái bể cá……”
Tỉ Hà Di mỉm cười chế nhạo: “Không nuôi cá, bởi vì sợ chúng nó nhìn thấy em sẽ sợ hãi.”
= =
Bối Bối quệt miệng dựa theo trí nhớ đi đến góc hành lang, đèn thủytinh kiểu Ý đã được thay đổi, chiếu sáng rực rỡ bức tranh treo trên vách tường.
Bối cảnh trong bức tranh là một khu nhà cũ, mà cô bé trong tranh vẫnmặc váy vải sợi, đứng dưới ánh mặt trời dang hai tay, giống như muốn ngã vào trong lòng họa sĩ.
Nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời lại hết sức thanh thuần, như một dảiánh sáng hiện lên dưới tầng trời âm u, làm cho màu xám cũ nát của khunhà tràn ngập nắng ấm áp.
Nhìn thật quen mắt!
Bối Bối suy nghĩ, bừng tỉnh nhận ra chỉ vào bức họa hưng phấn nói:“Thiên sứ! Cô bé này chính là thiên sứ trong bức tranh ở văn phòng củaanh! Chính là trong tranh này cô bé không có cánh!”
Tầm mắt di chuyển, trong góc nhỏ nhìn thấy họa sĩ kí tên, vẫn là “X”.
Cô đột nhiên nghĩ đến, kinh ngạc quay đầu nhìn Tỉ Hà Di: “Là anh vẽ, anh chính là X”.
Anh mỉm cười gật đầu…….
Bối Bối lại lần nữa cẩn thận đánh giá bức tranh, cảm thán nói: “Anh vẽ thật tốt, cảm giác rất thật! Cô bé này thật đáng yêu!”
Tỉ Hà Di cười ra tiếng, ôm lấy cô bước về phía phòng ngủ: “Cô ấy là thiên sứ của anh!”
Tuy rằng ghen với một bức tranh có chút thái quá, nhưng là Bối Bối vẫn không khỏi thấy có chút vị chua.
Có một ý tưởng thực quỷ dị nổi lên trong đầu: Cô bé trong tranh này giống như đã nhìn thấy ở đâu, nhưng là cũng không nhớ rõ?!
“Làm sao vậy?! Nghĩ cái gì?” Tỉ Hà Di đánh gãy suy nghĩ của cô.
Cô yêu kiều cong môi hỏi: “Cô ấy là thiên sứ của anh, vậy em là cái gì?”
Anh nâng lên cằm của cô, thành thật nói: “Em chính là thiên sứ của anh!”
Bối Bối sửng sốt, lúc phản ứng lại đã thấy mình ngã vào trên giường, bị người đặt ở dưới thân mật ngọt hôn.
Anh không chỉ đem lưỡi trêu đùa trong miệng cô, còn đùa nghịch cởi quần áo hai người……
“A….. Anh làm gì?” Cô ôm cổ anh, cố gắng hỏi.
Anh cởi quần dài, một bên tháo nút thắt áo ngực, một bên đem cô ômhướng về phía cửa sổ thủy tinh, thở hổn hển nói: “Chúng ta lần đầu tiênlàm ở nơi này, cho nên anh vẫn tưởng trở lại nơi này một lần, đáng tiếcem nhất quyết không chịu trở về Thánh Điển!”
Có thể làm ở trên giường, tại sao lại muốn ngồi bên cửa sổ thủy tinh trong suốt?!
= =
Bối Bối xấu hổ, mặt đỏ ửng, cố gắng nắm lấy tóc của hắn rên rỉ: “Đi lên giường…… A…….”
Hai chân bị anh nâng lên, sợ tới mức lập tức ôm chặt lấy cổ anh, lưng dán tại trên kính thủy tinh lạnh lẽo, trước ngực lại bị lồng ngực kiêncố ma sát đến nóng bỏng như hỏa thiêu đốt bình thường.
Anh đem lưỡi ngăn chặn cô phát ra âm thanh, trải qua một đợt lại mộtđợt nhiệt tình phun trào, đôi mắt đen sâu mở to nhìn ra ngoài cửa sổ lóe ra tia sắc hồng, sáng chói đến lóa mắt.
Cô ôm lấy bờ vai anh, tất cả những gì trong đầu đều bay mất, chỉ cóthể phát ra âm thanh tiêu hồn nhập vào tận xương cốt, không tự giác vặnvẹo dưới thân anh.
Hai tay Tỉ Hà Di xoa nắn thân thể mềm mại, điều chỉnh vị trí thích hợp, mãnh liệt tiến vào gắt gao hòa nhập một chỗ.
Nhiệt độ cơ thể cực nóng, không khí tràn ngập hơi thở ái muội, lập tức làm cho anh rơi vào điên cuồng…..
Anh đong đưa cái mông, một lần lại một lần ra vào cơ thể cô, lặp lạikích thích vùng mẫn cảm nơi cô, phút chốc cảm thấy có dòng chất lỏngnóng ấm chảy xuống bắp đùi.
Ở trên kính nhìn thấy vẻ mặt mê muội của cô, anh thỏa mãn nuốt lấytiếng ưm của cô, đẩy nhanh tốc độ, khơi dậy toàn bộ giác quan của cơthể.
Nháy mắt bạch quang tiến đến, anh run run gọi nhỏ: “Anh yêu em, thiên sứ của anh!”
Nhập nhèm mở mắt, đầu giường là đường cong khắc gỗ cổ điển mĩ lệ, bên trên là đèn cổ tạo hình nghệ thuật.
Ga giường là vải lụa màu sôcôla, trên giường một mảnh hỗn độn, quần áo tán loạn dưới chân giường.
Bối Bối híp mắt, thỏa mãn cọ đi cọ lại mới xoay người đứng lên.
Nhìn đến cửa thủy tinh dày đặc hơi nước trong phòng tắm, thân thể nam nhân tinh mĩ như ẩn như hiện trong sương.
A…… Không phải một đêm tình thật tốt, tỉnh dậy cũng không cần chạy trốn!
Bối Bối ngồi trên giường ngây ngô cười, cửa sổ bên cạnh chiếu vào ánh sáng đầu ngày chói mắt, cô vươn tay ra muốn che lại, cảm thấy bàn taytrái có điểm là lạ, buông ra vừa thấy….
Một chiếc nhẫn kim cương ở trên tay cô tỏa sáng lấp lánh chói mắt…….