Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?!

Chương 16: Boss đại nhân cứu mạng




hà ăn cho nhân viên to như vậy, thếnhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng bát đặt xuống bàn và tiếng nuốt nướcbọt, tất cả mọi người đều đang tập trung, dừng lại mọi hoạt động ở cảtay lẫn miệng, mà lỗ tai lại dựng thẳng đứng cùng hướng về một phía, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nơi phát ra ánh sáng chói lọi.Hai ngày trước nổi lên một làn sóng bátquái ở Thánh Thế, một mỹ nam trẻ, lịch sự có lai lịch thần bí cùng tânCEO cùng nhau ăn cơm, còn có cả yêu nghiệt Boss.

Ba người đàn ông, dung mạo lấy Tỉ Hà Diđể thưởng thức, khí chất của Hầu Ngôn Thanh trong sáng đẹp đẽ, thần thái của Đoàn Huy làm cho người ta phải loá mắt, đây gọi là cực phẩm.

Chỉ cần Tỉ Hà Di một người, đã có thể uy hiếp tất cả mọi người, đừng nói là ba gã tuyệt thế soái ca.

Hơn nữa lại còn có nhân vật mới nổi ở Thánh Thế, trong truyền thuyết 34C — Biện Bối Bối. (34 C: cỡ áo ngực)

Nhà ăn cho nhân viên của Thánh Thế như thế hẻo lánh, nhưng lại xuất hiện một góc sáng chói……

Trong lòng mọi người đều đang lặp lại câu nói vừa rồi của Tiểu Đại : “Rất chói mắt, tôi muốn mù!”

Xem này cậy thế, với tình hình hiện tại, thông minh như Chu Ba cũng lặng lẽ cách ra sau một khoảng cách.

Chu Ba nhìn nhìn Tiểu Tôn ở bên cạnh đang đứng trố mắt, khẽ nhíu mắt nói: “Có thể lùi xuống một chút cho tôi đứng cùng không?”

Tiểu Tôn đỏ mặt, không nói gì gật đầu, tay gõ bên cạnh Tiền Trinh, Tiền Trinh lại gõ Tiểu Đại.

Ba người qua đường đều là trợ lý của đại nhân tìm một vị trí thích hợp để xem diễn kịch……

Taytrái của Bối Bối vẫn đang chống trên hông, cái miệng há hốc, vẻ mặt dại ra nhìn Hầu Ngôn Thanh đang nắm tay phải của cô.

“Thật xin lỗi, không nên để cho cô mờimới đúng.” Hắn nhìn biểu tình kinh ngạc của cô, cảm thấy yêu cầu mộtngười phụ nữ mời ăn cơm thật sự rất đường đột, thận trọng một lần nữamời: “Bối Bối tiểu thư, tôi rất hân hạnh được cùng tiểu thư ăn một bữacơm chiều, có được không?”

Lại có mấy tảng đá đập vào đầu Bối Bối……

Cô mời hắn, hoặc là hắn mời cô, có khác nhau sao?!

Chẳng phải đều là cùng nhau ăn cơm sao?!

“Xếp hàng!”

Một giọng nói trong trẻo vang lên, thu hút lực chú ý đến giọng nói hấp dẫn đó……

Bốn người qua đường đang xem đông vui lại thấy run run.

Tiểu Đại nhẹ giọng thì thào: “Sếp Bối giống như là một miếng thịt heo mới nhất của siêu thị!”

Tiền Trinh & Tiểu Tôn: >_

ChuBa: >_

“Anh muốn mời ăn cơm cũng phải xếp hàng!” Đoàn Huy không nhanh không chậm nói tiếp một câu: “Xếp hàng sau tôi.”

Lần này là mấy khối hóa thạch đập trúng vào đầu Bối Bối……

Đoàn Huy mời cô, hoặc là Hầu Ngôn Thanh mời cô, có khác nhau sao?!

Chẳng phải đều là cùng nam nhân cùng nhau ăn cơm sao?!

Hầu Ngôn Thanh nhìn nhìn chàng trai ởtrước mặt, thực tuổi trẻ, tuy rằng gương mặt lộ ra vẻ mặt thông minh,nhưng vẫn còn có bộ dáng của người mới ra trường.

“Cậu là?” Khuôn mặt tao nhã, lịch sự hỏi.

“Đối thủ cạnh tranh.”

Tuổi trẻ, không hổ là tuổi trẻ, nóng máu quá a!

Quần chúng vây xem ở chung quanh hút một ngụm lãnh khí……

Tiểu Đại nhẹ giọng thì thào: “Xem còn tốt hơn phim của TVB!”

Tiền Trinh: >_

Tiểu Tôn: >_

“Tôi là người mời Bối Bối ăn cơm trước.” Đoàn Huy liếc mắt một cái, vẫn thấy còn nắm chặt tay, lại nói: “Tiênsinh, anh có thể buông tay không?”

” A……” Hầu Ngôn Thanh lúc này mới pháthiện chính mình vẫn nắm tay Bối Bối, bởi vì đường đột mà ngượng ngùng đỏ mặt, chỉ có thể lưu luyến buông tay ra.

Tiếp theo lại ý thức được nam hài này vừa nói cái gì, mặt càng thêm đỏ.

Sau khi hai người đánh giá thật kỹ đốiphương, đều cảm thấy chợt hiện những tia chớp, cùng dời ánh mắt nhìn nữnhân vật chính trong truyền thuyết.

Từng giọt mồ hôi chảy xuống trán của Bối Bối, tâm tư của cô lại một lần nữa bay lung tung.

Không có ánh sáng làm tan băng tuyết, mà là ánh sáng đột ngột bùng nổ.

Hô hấp dồn dập……

Vừa mới hít vào một ngụm khí lớn, đột nhiên cô cảm thấy bên cạnh truyền đến một đợt khí lạnh.

Bối Bối chuyển động cái cổ cứng ngắc, lọt vào ánh mắt sâu, lạnh đến thấu xương……

Phía sau là hai luồng ánh sáng nóng rực, trước mặt là một cái yêu nghiệt lạnh như băng.

Má ơi, đây là không muốn cho người khác con đường sống sao?!

Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, khí thế rất cường đại, chỉ là một ánh mắt liền giống như cao thủ ra chiêu, đóng băng ngàn dặm.

Thông minh như Bối Bối, lập tức phân rõ địch ta!

Hầu Ngôn Thanh trước mắt thân phận không rõ, cô không nên đắc tội.

Đoàn Huy thật sự phách lối, làm cho người khác chú ý đến, chẳng khác nào tự tìm chết.

Yêu nghiệt tuy rằng là yêu nghiệt, nhưng cũng là Boss của cô, hẳn là có thể — tìm nơi nương tựa — chỗ này — làmột ngọn núi vững chắc đi?!

Bối Bối lặng lẽ xê dịch, lại xê dịch, lại xê dịch……

Tỉ Hà Di nhìn Bối Bối không một tiếng động lùi về phía mình, mắt ngọc hiện lên tia cười, khuôn mặt không có biểu hiện nào.

Hắn đứng ở nơi đó, tư thế vững chắc, lại tản ra khí vương giả.

Ở nhà ăn, trong nháy mắt, mọi người bị luồng khí phi thường kia thổi quét, chẳng phân biệt được nam nữ……

Tiếng lòng của mọi người: Boss a!!! Đại nhân a!!!

Tiểu Đại nhẹ giọng thì thào: “Cửu vĩ Sama!”

Tiền Trinh: >_

Tiểu Tôn: >_

ChuBa: >_

“Steven, buổi chiều cậu còn có một cuộc họp quan trọng, không phải sao?” Tỉ Hà Di nhìn Hầu Ngôn Thanh nói.

“A! Đúng…… Nhưng là……” Hầu Ngôn Thanh lại nhìn về phía Bối Bối.

Tỉ Hà Di nhìn lướt qua Bối Bối đangtránh ở phía sau mình, có ý đồ đem chính mình thu nhỏ lại: “Chẳng phảicậu đã đồng ý đề nghị lúc trước của tớ sao?! Còn nhiều thời gian……”

Hầu Ngôn Thanh cười cười, quay đầu đốiBối Bối nói: “Bối Bối tiểu thư, bữa cơm kia không cần lo lắng. Chờ tôichuyển đến Thánh Thế nhận việc, sau đó chúng ta lại thương lượng đi.”

Lại vỗ vỗ vai Tỉ Hà Di: “Vẫn đang nghĩphải tra tấn, hành hạ cậu một lúc, không nghĩ tới nhanh như vậy đã cóbiến cố. Tớ đi trước đây.”

Tỉ Hà Di cười: “Tốt, tớ tiễn cậu.”

Ngoài ý muốn, hai nam nhân chói mắt cùng Chu Ba rất nhanh dời khỏi nhà ăn của Thánh Thế, toàn bộ nhà ăn cũngkhông ồn ào, như trước một mảnh yên tĩnh.

Mọi người lỗ tai vẫn đang dựng thẳng cùng hướng đến một hướng……

Bây giờ chỉ còn lại Đoàn Huy, cậu ta kéo ghế ra, ngồi xuống, nhìn Bối Bối nói: “Vừa thử qua, ăn ngon lắm. Cô không ăn tiếp sao?”

Bối Bối nhìn quanh bốn phía, né tránh ánh mắt của mọi người, tâm tình rơi xuống tận đáy cốc.

“Tôi no rồi, cậu muốn ăn thì cứ ăn!”

Đoàn Huy cười đến sáng lạn, kéo đĩa cơmcủa Bối Bối, đưa thìa lên miệng, lớn tiếng nói: “Tốt, dù sao vừa rồi đãnếm qua, tôi sẽ không ghét bỏ!”

Tiền Trinh:( ̄口 ̄)!! Cường đạo!

Tiểu Tôn:( ̄口 ̄)!! Ngạo mạn!

Tiểu Đại:( ̄口 ̄)!! Người thú!

╰(‵□′)╯

Bối Bối cả người phát run, cô muốn bóp chết hắn!

Nắm chặt tay, thả lỏng, lại nắm chặt tay, lại thả lỏng……

Mọi người cũng theo cô, hít khí vào, thở ra, lại hít khí vào, lại thở ra……

Sắp bùng nổ rồi, thật lo lắng, danh nhân trong truyền thuyết sắp nổi giận……

Nửa ngày sau, Bối Bối chỉnh lại quần áo, nặng nề phun ra hai chữ:

“Chậm– dùng!”

Tiểu Đại sùng bái đến mức phục sát đất, ở dạng tình huống nào xảy ra sếp Bối đều có thể không nhanh không chậm,từng bước một, thản nhiên đi ra khỏi nhà ăn, làm cho mọi người như không có gì để nhìn!

Đây được gọi là một loại cảnh giới!?

Tiểu Đại gục ở trên người Tiền Trinh và Tiểu Tôn, rơi lệ đầy mặt hét to: “Cái gì kêu bình tĩnh?! Đây là bình tĩnh!!!”

Tiền Trinh & Tiểu Tôn đồng thời đẩy tay Tiểu Đại, trăm miệng một lời nói: “Cắt…… Vẽ vòng tròn của cô đi thôi!”

Tiểu Đại vò đầu, quả nhiên ánh mắt củamình rất đặc biệt, chẳng lẽ không có người nào cảm thấy sếp Bối thật sựrất gợi cảm, xinh đẹp sao?!

Buổi xem kịch miễn phí với sự tham giacủa các thần tượng nổi tiếng ở nhà ăn Thánh Thế rốt cuộc cũng kết thúc,đã tới giờ làm việc của ca chiều, vốn nhà ăn rất huyên náo nay chỉ đểlại thưa thớt một ít người.

Một người đeo kính mắt ngại ngùng kéo một góc áo của nam sinh: “Đoàn Huy, nên trở lại rồi, mọi người đều đi rồi!”

“Bốn mắt, tớ còn chưa ăn xong!” Đoàn Huy phất phất tay.

Namsinh được gọi là bốn mắt = =|||, người bình tĩnh nhất phải là vị này, đến bây giờ vẫn còn nghĩ đến ăn……

Đoàn Huy vừa ăn vừa ngó nghiêng, nhìnđến khu bếp của nhà ăn, nhìn thấy một thân ảnh màu trắng cầm túi rác rời đi, cậu ta đứng dậy, hướng phía cầu thang chạy đến.

“Uy, Đoàn Huy, câu đi đâu vậy?”

“Bốn mắt, đừng theo tớ!”

Chỗ cầu thang hầu như không có người, đột nhiên ở chỗ rẽ có một bóng người cắt ngang qua……

Đoàn Huy nhìn người đầu bếp mặc áotrắng, hắn đã đem khẩu trang và mũ bỏ xuống, cái mũi cao thẳng, mắt nâuto, đôi môi đỏ, làn da mỏng manh, không nói lời nào, có thể tưởng rằnghắn là thành viên của nhóm nhạc nổi tiếng nào đó.

Đoàn Huy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới một gã đầu bếp ở nhà ăn Thánh Thế cũng có thể đẹp trai như vậy……

“Cậu chưa từng nghe qua một câu sao?!Cún – ngoan – không — chắn – đường!” Khuôn mặt xinh đẹp, lại là mộttrong những mũi tên có độc.

“Mục đích của anh là gì?!” Đoàn Huy cảm thấy người này rất nguy hiểm, rốt cuộc hắn có ý định gì với Bối Bối?!

“Anh là ai?” Cậu ta tiếp tục truy vấn.

Người nọ đổ xong rác, đi đến trước mặt Đoàn Huy, mạnh mẽ đẩy cậu ta vào tường.

Đau quá! Vì sao nhìn qua có vẻ nhu nhược, lực đạo lại lớn như vậy?! Đoàn Huy đau đến nhíu mày……

Mà người nọ lại đưa tay kháp trụ cằm của hắn, giọng nói lạnh như băng:

“Chàng trai trẻ, cậu hãy lo tốt chuyện của cậu! Thân phận của tôi, cậu còn không xứng được biết!”