Nhìn nụ cười ranh mãnh của con trai, Triệu Hữu Điền cười nói: “Con đó, y chang Tôn Ngộ Không, thằng nhóc con đúng là cầm tinh con khỉ mà. Bố không có cách gì, nghĩ đến sau này dê rừng của nhà chúng ta có chỗ nuôi, con không cần mỗi ngày chăn đi chăn về như bây giờ nữa rất cực, còn những cái khác bố chưa nghĩ ra nên làm thế nào.”
Triệu Hùng Cường không ngờ rằng bố anh thực sự sẽ tiêu tám ngàn tệ nhân dân tệ để thuê cánh đồng trên núi cho anh đỡ cực, trong lòng Triệu Hùng Cường đột nhiên cảm thấy xót xa.
“Bố, con định dọn ao sen sạch sẽ, sau đó tìm mấy người cùng nhau nuôi cá, còn củ sen cũng có thể bán lấy tiền. Về phần cánh đồng trên núi, tạm thời con chỉ muốn rào nó lại, từ từ khai phá, trồng một số cây ăn quả trước rồi xem kết quả thế nào. Nếu thành công thì chúng ta có thể sử dụng một diện tích lớn và nuôi ít gà và vịt, gà ta nhà nuôi lên thị trấn có thể bán được một trăm đồng một con, còn lên thành phố có thể bán được một trăm năm mươi đồng một con.”
Triệu Hữu Điền không ngờ rằng gà ta lại có giá như vậy, hơi nghi ngờ mà hỏi lại: “Sao con biết được điều này thế?”
“Khi con đi học, con nghe các bạn trong lớp nói rằng bọn họ đều không thiếu tiền, thứ họ muốn tìm là gà ta ngon để ăn, cho dù có mắc hơn ba mươi hay năm mươi đồng đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không ý kiến.”
Nhìn dáng vẻ tự tin của Triệu Hùng Cường, Triệu Hữu Điền khẽ gật đầu, cười nói: “Được rồi, cứ mạnh dạn mà làm đi, nhà chúng ta còn vài mẫu đất, bố và mẹ con sẽ gieo trồng cẩn thận, nếu con cần tiền hãy nói với bố.”
“Dạ, giai đoạn đầu con cũng không có ý định dùng đến tiền, số cá lớn trong ao sen cũng đủ để con bán đợt đầu rồi.” Nói xong, Triệu Hùng Cường quay vào nhà thay quần áo.
Khi Lý Quế Phân thấy Triệu Hùng Cường vào nhà, bà ấy không khỏi phàn nàn với Triệu Hữu Điền: “Ông chiều thằng bé vừa vừa thôi, ao sen và cánh đồng trên núi đem tặng cũng không ai muốn mà ông còn bỏ ra tám ngàn để thuê cho nó. Mười mẫu đất của chúng ta hàng năm đều thu hoạch bội thu mà.”
“Bà thì hiểu gì, mười mẫu đất tuy tốt, nhưng tiền thuê lại tốn hơn ba mươi ngàn tệ, hơn nữa với điều kiện không có ai tranh giành với bà, nếu có người tranh giành thì có thể giành được với giá năm mươi ngàn tệ là may lắm rồi.” Sau khi nghe xong Lý Quế Phân không nói gì nữa.
Triệu Hùng Cường thay quần áo xong chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Lý Quế Phân ngăn cản: “Tiểu Cường, hôm nay dê rừng là mẹ chăn về giúp con. Có phải con đến chỗ Tống Ngọc Thanh xui xẻo đó đúng không?”
“Mẹ, người ta không phải đồ xui xẻo mẹ đừng nói bậy.”
Thấy Triệu Hùng Cường vẫn nói chuyện bướng bỉnh như thế, Triệu Hữu Điền hơi không hài lòng: “Tiểu Cường, cho dù cô ta không phải là đồ xui xẻo, nhưng cô ta cũng là vợ của anh trai con, là chị dâu của con, ít đến đó mới tốt.”
“Ồ, con biết rồi…” Nói xong, Triệu Hùng Cường cầm lưới đánh cá bước ra khỏi cửa.
Cả buổi chiều, Triệu Hùng Cường không bắt được con cá nào trong ao sen, điều này khiến Triệu Hùng Cường hơi ngơ ngác, đồng thời anh cũng hiểu tại sao trong thôn không có ai muốn thuê cái ao sen này.
Suy nghĩ suốt đêm, Triệu Hùng Cường quyết định tìm cách khác, nếu không sẽ thật sự mất tiền thuê ao sen.
Sáng sớm hôm sau, anh chuẩn bị đi vào thị trấn, vì trong ao sen không có nhiều cá nên chắc chắn không thích hợp cho cá sinh sống, nhưng những thứ như tôm thì lại khác, chúng sống rất khỏe, thế nhưng giá lại không hề rẻ, lần này anh định mua vài con tôm về nuôi thử xem.
Khi đi ngang qua nhà Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường không khỏi nghĩ tới lời dặn của bố mẹ, nhưng trong lòng không yên vẫn khiến anh nhịn không được dừng lại quan sát.
Kẹt…
Tống Ngọc Thanh mở cửa, nhìn thấy Triệu Hùng Cường đang đứng trước cửa, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, đêm qua cô cố gắng cả đêm cũng không lấy nửa quả dưa chuột ra được, cái này khiến cô vừa sợ hãi vừa bất lực, không khỏi nghĩ đến lời đề nghị của Triệu Hùng Cường trước khi rời đi.
Mỗi lần nghĩ lại cô lại thấy hối hận. Triệu Hùng Cường cũng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Ngọc Thanh, thấy chị ấy mỉm cười với mình, Triệu Hùng Cường cảm thấy cả thế giới trở nên ấm áp hơn, lập tức quên lời bố mẹ nói: “Chị dâu, chào...chào...buổi sáng, chị đã... lấy... dưa chuột ra chưa?”
Tống Ngọc Thanh còn đang phân vân không biết nên mở miệng thế nào, Triệu Hùng Cường đã lên tiếng trước, lập tức ngượng ngùng xấu hổ lắc đầu: “Tiểu Cường, em... em có thể đến... giúp chị được không?” Nói xong Tống Ngọc Thanh chạy vào nhà, cô cảm thấy thật mất mặt.
Triệu Hùng Cường nghe xong ngay lập tức đã cảm thấy phấn khởi, không biết nói cái gì nên chạy vào nhà.
Khi Tống Ngọc Thanh nhìn thấy Triệu Hùng Cường đi theo mình vào mà không đóng cửa lại, cô lập tức ngượng ngùng và xấu hổ: “Em khóa cửa lại đi, bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm.”
Triệu Hùng Cường nghe được lời này cảm thấy vui mừng đến mức muốn nhảy dựng lên. Khóa cửa, điều này có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là người phụ nữ này đã mời anh vào phòng và khóa cửa lại, thì chính là chị dâu ngầm muốn nói rằng anh đừng rời đi như vậy.
“Được, em đi khóa ngay đây, chị dâu đừng động đậy nữa, em sợ rằng dưa chuột sẽ tụt vào vào sâu hơn, đến lúc đó thì em cũng không lấy ra được đâu.” Triệu Hùng Cường nói thẳng khiến cô xấu hổ đỏ lựng mặt lên, dáng vẻ ngượng ngùng của Tống Ngọc Thanh khiến Triệu Hùng Cường muốn nhào tới cắn mấy miếng, nhưng anh đã nhanh chóng khóa cửa lại, dù sao chuyến ghé thăm bất ngờ trước đó của mẹ cũng khiến anh sợ gần chết.
Đi vào nhà, Triệu Hùng Cường sửng sốt bởi vì anh nhìn thấy Tống Ngọc Thanh chủ động ngồi trên giường, lưng tựa vào tường, hai chân trắng nõn như ngọc mở rộng, một bàn tay nõn nà mảnh khảnh đang cố gắng lấy quả dưa chuột ra.
Hoàn toàn khác với chị dâu nhút nhát hôm qua. Nhưng đặc biệt hơn đó chính là mỗi khi cô chạm vào quả dưa chuột thì đều khiến cho nó vào sâu hơn, gây ra những cảm giác mãnh liệt khó tả, khiến cô không thể kìm nén tiếng rên rỉ khe khẽ. Triệu Hùng Cường khẽ nuốt một ngụm nước bọt, kích động nói: “Chị dâu, hay là để em giúp chị nhé.”