Một đêm không ngủ, ngày hôm sau, chân trời vừa trở sáng, một mình Triệu Hùng Cường cõng hai sọt tre đi đến cánh đồng trên núi.
Đêm qua anh đã xem qua hợp đồng nhận thầu cánh đồng trên núi và hồ sen rồi ký với thôn, hơn nữa tiền đã giao, có thể nói bây giờ cánh đồng trên núi và hồ sen đều là của anh, bước. khởi sắc đầu tiên phải nhờ vào cánh đồng trên núi và hồ sen, cho nên anh không muốn có gì sơ suất ở hai nơi này.
Lúc đi ngang qua nhà Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường không kìm được nhìn thoáng qua, nhưng anh nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, cõi lòng tràn đầy sự chờ mong dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Ủa, đây không phải là Tiểu Cường sao? Sao, lại đến gặp chị dâu cậu à? Chị dâu cậu đã bị người ta đón đi từ sáng sớm
Lý Thúy Hoa quay về từ vườn rau thì nhìn thấy Triệu Hùng Cường đang ngây ngốc nhìn chằm chăm cửa nhà Tống Ngọc Thanh, nhớ lại lần đấy, Triệu Hùng Cường vì để chứng minh mình và Tống Ngọc Thanh không ở bên nhau mà cái thứ to lớn giữa đũng quần lại cha thẳng tắp trước mặt cô ta, mỗi tối lúc làm với Trương Phú Quý cô ta đều nhớ mãi không quên chỗ kia của Triệu Hùng Cường.
Thứ đồ chỉ đẹp chứ không xài đã của Trương Phú Quý cũng khiến cô ta phải nén giận, mỗi lần làm được một nửa lại bắt cô ta bắt chước giọng Tống Ngọc Thanh gọi anh ta là chồng, nhưng lúc ấy đã tới thời điểm mấu chốt, nếu cô ta không đồng ý với Trương Phú Quý, đối phương sẽ trực tiếp rút ra, vài lần liên tiếp như vậy Lý Thúy Hoa bị Trương Phú Quý làm cho bất mãn.
Nhìn cặp mắt hồ ly của Lý Thúy Hoa không ngừng quét qua quét lại đũng quần mình, đặc biệt là nốt ruồi mỹ nhân nơi khóe miệng khiến người ta không khỏi cảm thấy dường như cô ta đang mỉm cười.
Cái áo sơ mi kiểu ô vuông cực kỳ phong phanh, phong phanh đến nỗi Triệu Hùng Cường có thể nhìn thấy da thịt bên trong, hai cúc áo cố ý cởi ra chỗ cổ áo càng làm nổi bật khe rãnh tuyết trằng, một chiếc quần đùi màu đen bao chặt lấy cặp đùi, cứ như vậy đôi chân tuyết trằng hiện lên dưới ánh mặt trời buổi sáng, nổi bật trước mắt Triệu Hùng Cường, điểm quan trọng nhất là ngón chân Lý Thúy Hoa còn sơn móng chân, dáng vẻ quyến rũ này khiến Triệu Hùng Cường nhìn mà miệng khô lưỡi khô, nhưng nghĩ đến hành động của Lý Thúy Hoa lần trước, anh không còn hứng thú gì nữa.
“Chị Thúy Hoa, chị biết là ai đưa chị dâu đi không?”
“Cái này tôi không biết, nhưng đối phương đeo kính râm, lái một chiếc xe máy rất lớn đến đây đón, hơn nữa nhìn có vẻ như chị dâu cậu rất vui vẻ.”
Nhìn dáng vẻ bắt chước chị dâu như thật của Lý Thúy Hoa, nhất thời Triệu Hùng Cường có cảm giác đối phương là Tống Ngọc Thanh, dáng vẻ kia thần thái kia, thật sự là quá giống.
“Chị dâu, chị đừng đi được không.”
Đột nhiên bị Triệu Hùng Cường ôm chặt, Lý Thúy Hoa có chút sững sờ, đặc biệt là cảm nhận được bụng nhỏ bị thứ đồ kia của Triệu Hùng Cường đâm vào có hơi đau đớn, trong lòng cô ta vậy mà lại không hề ghét bỏ, ngược lại còn có chút chờ mong, chỉ là cô ta không muốn Triệu Hùng Cường coi mình là Tống Ngọc Thanh.
Có một tên Trương Phú Quý ngày nào cũng bắt cô ta bắt chước Tống Ngọc Thanh đã đủ rồi, huống hồ cô ta biết dù bắt chước như thế nào thì mình cũng không phải là Tống Ngọc. Thanh.
“Tiểu Cường, cậu đứng lên, tôi là chị Thúy Hoa, không phải chị dâu của cậu.”
Nghe ra giọng Lý Thúy Hoa có chút tức giận, Triệu Hùng Cường cũng khôi phục tinh thần, cả đêm qua không ngủ, trong đầu đều là Tống Ngọc Thanh, không ngờ hôm nay sẽ nháo ra chuyện như vậy, có điều vừa nãy anh cảm nhận được. bộ ngực của Lý Thúy Hoa còn to hơn cả Tôn Lan Lan và Tống Ngọc Thanh.
Bởi vì vừa nãy lúc anh ôm chặt đối phương luôn bị nơi trước ngực ngăn ra một khoảng cách.
“Chị Thúy Hoa, ngượng ngùng, dáng vẻ vừa nãy của chị là tôi nhìn hoa mắt, tôi tưởng là...”
Lời còn chưa nói xong, Lý Thúy Hoa đã trực tiếp cắt ngang, đồng thời trợn mắt nói: “Được rồi được rồi, tôi biết sao cậu lại thế này, chủ yếu là cái tên Trương Phú Quý không biết xấu hổ kia gây chuyện, sau này cậu phải nhìn cho rõ ràng rồi hãng ôm”
“Khụ khụ khụ..., nhìn rõ, nhìn rõ.”
Triệu Hùng Cường cố ý ho khan vài tiếng để che giấu sự xấu hổ, chuẩn bị cõng sọt tre chạy về hướng cánh đồng trên núi, ở lại đây thật sự quá xấu hổ.
Nhìn thấy Triệu Hùng Cường xoay người chuẩn bị đi, Lý Thúy Hoa lại không vui.
“Sao? Thăng nhóc cậu muốn đi đâu? Cũng để cậu ôm rồi, cậu cứ đi như vậy, có phải muốn lợi dụng tôi không? Hẳn cậu biết đậu hũ của chị Thúy Hoa nhà cậu không phải ai muốn ăn là cũng được ăn.”
“Thế chị Thúy Hoa muốn thế nào? Cùng lắm thì tôi cũng để chị ôm một cái là được.”
Triệu Hùng Cường cũng không muốn trêu chọc người đàn bà nổi tiếng đanh đá trong thôn như Lý Thúy Hoa, thật sự rất đau đầu.
“Hừ, cậu đi vào nhà với tôi, để chị dâu sờ thứ đồ kia của cậu một lát là được.”
Lúc Lý Thúy Hoa nói lời này rất đúng lý hợp tình, không có chút nào ngượng ngùng như những người phụ nữ khác, hơn nữa lúc nói xong lời này còn rất to gan làm một động tác quấy lưỡi với Triệu Hùng Cường.
Đầu lưỡi hồng hồng nho nhỏ kia chuyển động vòng quanh môi một vòng hoàn toàn gợi lên tâm trạng áp lực của Triệu Hùng Cường.
“Ha ha, chị dâu, chị dâm đãng như vậy, Trương Phú Quý không hầu hạ được chị phải không?”
Triệu Hùng Cường vừa nói vừa trực tiếp đi theo Lý Thúy Hoa vào sân, không có đạo lý thịt dâng đến miệng mà lại không ăn.
“Hừ, cái thứ đó của anh ta chỉ đẹp chứ không xài được, sao có thể hầu hạ tôi? Lần nào cũng sợ tổn thương lòng tự trọng của anh ta nên cố ý kêu vài tiếng phối hợp, anh ta còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, bắt tôi học theo dáng vẻ của chị dâu cậu gọi anh ta là chồng, haiz, chị đây cũng là người mệnh khổ.”
Vừa nói, Lý Thúy Hoa vừa giữ cửa khóa trái lại, sau đó một bàn tay trực tiếp dọc theo lưng quần tìm kiếm trong đũng quần Triệu Hùng Cường.
Triệu Hùng Cường nghe thấy lời này của Lý Thúy Hoa cũng cực kỳ tức giận, không ngờ Trương Phú Quý lại nhớ thương chị dâu mình, đó là người phụ nữ của anh, tuy bây giờ vẫn chưa phải nhưng bản năng lại khiến anh cực kỳ tức giận.
“Hừ, Trương Phú Quý, ông dám đánh chủ ý lên người phụ ậy hôm nay tôi sẽ làm chết vợ ông, khiến ông vĩnh viễn không thỏa mãn được vợ mình.”
Nghĩ như thế, thứ to lớn phía dưới thân anh càng to lên.
Mà lúc này Lý Thúy Hoa cũng cầm được thứ đồ chơi kia, nhiệt độ nóng bỏng suýt chút nữa đã làm cô ta buông tay.
“Ôi mẹ ơi, Tiểu Cường cậu ăn gì lớn vậy, một bàn tay của tôi vậy mà không cầm được, thật sự quá to, chẳng phải người phụ nữ nào bị cậu làm sẽ thoải mái muốn chết sao?”
Lúc Lý Thúy Hoa nói lời này cố tình ném cho Triệu Hùng Cường một đôi mắt quyến rũ, đồng thời một tay ở trong đũng quần cũng không thành thật, bắt đầu sờ soạng hai hòn trứng của Triệu Hùng Cường.
Cảm nhận được tay ngọc của Lý Thúy Hoa không thành thật, Triệu Hùng Cường cũng vui vẻ.
“Ha ha, chị Thúy Hoa, chị có muốn thử cảm giác thoải mái muốn chết này không?”
Nghe xong lời của Triệu Hùng Cường, cơ thể mềm mại của Lý Thúy Hoa run lên, ngay sau đó bàn tay đang với vào. đũng quần sờ nhẹ hai hòn trứng vài cái, dường như đang đáp lại Triệu Hùng Cường.