Ăn cơm xong, Triệu Hùng Cường ngồi trong sân nhìn bầu trời đầy sao, không khỏi nghĩ đến cảnh bế Tống Ngọc Thanh lên, khoảnh khắc ấy anh cảm thấy cả trái tim được lấp đầy, cảm giác này khiến lòng anh càng thêm chắc chắn.
Cùng lúc này, Tống Ngọc Thanh ngồi trong sân ăn nấm thông vừa nấu, mỗi lần cắn xuống cô đều cảm giác như Triệu Hùng Cường đang nhìn mình một cách hài lòng, sự quan tâm trong ánh mắt kia khiến lòng cô cảm thấy ấm áp.
Sau khi ăn xong một lúc, bên cạnh truyền đến giọng kêu the thé và lanh lảnh của Lý Thúy Hoa, Tống Ngọc Thanh nghe thấy, không khỏi nghĩ đến thứ đồ kia của Triệu Hùng Cường, nghĩ đến nụ hôn đầu của Triệu Hùng Cường, nghĩ đến việc đối phương giúp mình mút dưa chuột ra ngoài, trong lòng Tống Ngọc Thanh dường như đã chấp nhận Triệu Hùng Cường, nghe tiếng động ở nhà kế bên, nhưng mà trong đầu cô chỉ có bóng hình của Triệu Hùng Cường.
Sáng hôm sau, Triệu Hùng Cường đã đến trước cửa nhà Tống Ngọc Thanh từ rất sớm.
Điều khiến anh không ngờ tới là Tống Ngọc Thanh đã đứng ở cửa chờ mình.
Quần áo của Tống Ngọc Thanh hôm nay khác hẳn với dáng vẻ dịu dàng hãng ngày, cảm giác tràn đầy sức sống như ập vào mặt.
Phía trên mặc một chiếc áo sơmi dài tay, bên dưới là một cái quần jean bị giặt đến mức trắng bệch, thêm một đôi giày thể thao đơn giản, vậy mà lại toát ra khí chất của người nổi tiếng.
Triệu Hùng Cường có thể thấy rõ áo ngực màu đen bên trong chiếc áo sơ mi dài màu trắng, quần jean bó sát cũng khắc họa cặp chân thon dài và bờ mông tròn trịa của Tống Ngọc Thanh một cách hoàn hảo.
Áo sơ mi nhét bên hông, phô bày vòng eo thon gọn tinh tế, dáng người này cộng thêm khuôn mặt đẹp khiến Triệu
Hùng Cường nhìn đến mức ngơ ngác.
“Em nhìn đủ chưa? Chúng ta phải đi rồi đấy”
Nói xong lời này, Tống Ngọc Thanh ngượng ngùng cúi đầu rồi một mình đi về hướng cánh đồng trên núi.
Triệu Hùng Cường cũng bị lời Tống Ngọc Thanh nói làm cho tỉnh táo lại, ngay lập tức đuổi theo một cách nhanh chóng.
“Ha ha..., chị dâu, cách ăn mặc của chị hôm nay đúng là ngoài ý muốn, vốn dĩ chị đã giống thần tiên hạ phàm rồi, đột nhiên mặc đồ thể thao khiến nhìn thế nào cũng không thấy. đủ”
“Bớt ba hoa đi, chị biết vẻ ngoài của mình như thế nào.”
Tuy trong lòng Tống Ngọc Thanh rất thích được Triệu Hùng Cường khen, cũng cực kỳ thích lời Triệu Hùng Cường nói, nhưng tính cách lại không cho phép, theo bản năng cô đã phản đối những lời nói này của Triệu Hùng Cường, hơn nữa trong lòng cô vẫn không gỡ được giới hạn cuối cùng xuống, bởi vì mình chính là chị dâu của Triệu Hùng Cường.
Dọc đường đi, Triệu Hùng Cường diễn kịch một mình, thỉnh thoảng Tống Ngọc Thanh ngẫu nhiên trả lời vài câu.
Nhanh chóng đi đến cánh đồng trên núi, sau khi đến nơi, 'Tống Ngọc Thanh và Triệu Hùng Cường cùng trèo lên núi, nấm thông dại sống ở chỗ cao hơn, thứ mọc lên ở chỗ thấp. đều là nấm rơm, tuy nhiên loại nấm này lại không được người ta thu mua, vì vậy tạm thời không hái.
Lúc trèo được một nửa, Triệu Hùng Cường thấy Tống Ngọc Thanh đã bắt đầu mệt, không khỏi muốn trêu chọc lần nữa.
“Chị dâu nghỉ ngơi một lát trước đi, em không tìm được đường, chị có thể tìm giúp em không?”
Tống Ngọc Thanh hơi khó hiểu nói: “Không phải đường ở dưới chân sao? Còn phải tìm à?”
“Không phải, con đường em muốn tìm không đi bằng chân, con đường này chỉ có chị biết.”
“Đường không đi bãng chân? Chị không biết là có đường như vậy đấy”
Nhìn dáng vẻ bối rối đáng yêu của Tống Ngọc Thanh, trong lòng Triệu Hùng Cường rất muốn ôm đối phương vào. lòng hôn một cái, sau đó sờ khuôn mặt đáng yêu kia.
“Chị dâu, chị biết đấy, đường mà em muốn tìm là con đường đi vào tim chị.”
Triệu Hùng Cường rất nghiêm túc nhìn Tống Ngọc Thanh, tuy anh đang trêu chọc nhưng cũng thật sự đi vào lòng của đối phương.
Tống Ngọc Thanh nghe xong lời này, hai má lập tức đỏ ửng, tiếp tục bước nhanh lên núi.
“Chị dâu, chị vẫn chưa trả lời em”
Nghe thấy lời này của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh quay đầu lại, cười nói: “Đường này muốn có thì phải tự mình đi, em muốn tìm thì tự đi đi”
Nói xong lời này, Tống Ngọc Thanh cũng không quay đầu mà chạy thẳng lên núi.
Trong nháy mắt ấy, Triệu Hùng Cường còn tưởng như chị ấy nữ tính hơn cả Tiểu Long Nữ nữa.
Tống Ngọc Thanh phải lấy hết can đảm mới dám nói ra câu này, nói xong cô cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.
Triệu Hùng Cường một mực đi theo từ đầu đến cuối, Tống Ngọc Thanh không dám quay đầu lại nhìn anh, sợ bị ánh mắt nóng rực của đối phương làm cho tan ra mất.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một mảng nấm thông dưới cây tùng cách đó không xa, lập tức vui vẻ chạy qua.
“Tiểu Cường, em xem đi, chị phát hiện ra rất nhiều, em mau đến hái đi, đống này bán được rất nhiều tiền.”
Nhìn nụ cười hồn nhiên như trẻ con trên mặt Tống Ngọc. Thanh, trong lòng Triệu Hùng Cường cũng đột nhiên cảm thấy Vui Về.
“Đây là chị phát hiện ra, chị cứ hái là được, chừng này phải được một trăm đồng tiền.”
Nghe lời này của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh cười nói: “Mau tới đây cùng hái đi, nếu em không mang chị tới đây thì chị cũng không phát hiện ra.”
Nói xong thì lập tức ngồi xổm xuống chuẩn bị hái nấm.
Đột nhiên, ngay khi cô vừa ngồi xổm xuống thì nhìn thấy một con rắn lục nhỏ lao ra từ trong bụi cỏ.
“A..., rắn...” Nghe thấy lời này, Triệu Hùng Cường lập tức chạy vội qua, quả nhiên nhìn thấy một con rắn nhỏ nhanh chóng chui vào bụi cỏ.
Lúc này Tống Ngọc Thanh đang cau mày ngồi trên mặt đất, anh nhanh chóng cảm thấy sắc mặt Tống Ngọc Thanh không đúng lắm, gương mặt vốn hồng hào trở nên cực kỳ tái nhợt.
“Chị dâu, chị làm sao vậy?” “Tiểu... Cường, chị... bị rằn... cản. Tống Ngọc Thanh nói một cách không có sức.
Nghe thấy lời này, Triệu Hùng Cường lập tức nôn nóng hỏi: “Căn ở đâu?”
“Chị cũng không biết, chỉ cảm thấy chân tê rần” Triệu Hùng Cường không ngờ Tống Ngọc Thanh lại có triệu chứng trúng độc nhanh như vậy, nghĩ đến con rằn nhỏ màu xanh vừa nãy, sắc mặt Triệu Hùng Cường thay đổi, anh tưởng là rằn lục bình thường nhưng chất độc này lan ra nhanh như vậy, chắc chản là Trúc Diệp Thanh, hơn nữa lại còn là loại độc nhất.
“Chị dâu, sợ là không kịp đi bệnh viện nữa, chị nhẫn nại một chút, em sẽ hút độc ra giúp chị:
Nói xong lời này, Triệu Hùng Cường bắt đầu cởi quần jean bó sát của Tống Ngọc Thanh, tuy Tống Ngọc Thanh yếu ớt nhưng vẫn bị động tác này của Triệu Hùng Cường làm cho hoảng sợ.
“Tiểu Cường, em làm gì vậy?”
“Chân của chị tê rần, chắc chản là bị rắn cắn trên đùi, em cởi quần giúp chị rồi hút độc ra là được, nếu không sẽ có khả năng nguy hiểm đến mạng sống.”
Tống Ngọc Thanh nghe lời này, không phản kháng nữa, để cho Triệu Hùng Cường tiếp tục.
Triệu Hùng Cường nhanh chóng cởi quần Tống Ngọc: Thanh ra, nhìn thấy cặp đùi trắng nõn hoàn hảo, Triệu Hùng Cường không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng †ìm miệng vết thương, chỉ là tìm nửa ngày cũng không tìm được, điều này làm Triệu Hùng Cường nôn nóng đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, Triệu Hùng Cường thấy được gần chỗ quần lót ren màu đỏ Tống Ngọc Thanh mặc, sườn trong quần lót có một giọt máu màu đen nhỏ giọt, trong nháy mắt Triệu Hùng Cường không do dự tách hai chân Tống Ngọc Thanh ra, ghé vào vị trí chảy máu hút độc.
Phun ra một ngụm máu đen, sau đó lại tiếp tục, lặp lại hơn mười lần như thế, cuối cùng cũng thấy được máu có màu sắc bình thường, Triệu Hùng Cường mới thở phào một hơi.
Nhìn dáng vẻ hai mắt mê ly nằm trên mặt cỏ chưa kịp hoãn lại của Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường không khỏi nhớ đến những cảnh khi ở cùng Tống Ngọc Thanh trước đây.
Lập tức hung hăng hút mấy lần nữa, chỉ là lần này kèm theo tiếng thở dốc và âm thanh dễ nghe đến mức làm lòng người rung động của Tống Ngọc Thanh.
ml thanh này khiến máu trong người Triệu Hùng Cường sôi trào ngay lập tức, đồng thời hai tay cũng không chịu yên ổn, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo cặp đùi nõn nà thon dài, cùng với sự vuốt ve của anh, cơ thể Tống Ngọc Thanh bắt đầu run rẩy.
Triệu Hùng Cường nhanh chóng nhìn thấy chiếc quần lót màu đỏ trở nên ướt đẫm, sao anh lại không hiểu tình huống này cơ chứ?
Triệu Hùng Cường đã bỏ lỡ hai cơ hội rồi, lúc này anh không muốn bỏ lỡ thêm một lần nữa.
Thật ra từ lúc nhìn thấy hàng họ của Triệu Hùng Cường thì Tống Ngọc Thanh vẫn luôn tỉnh táo, trong những đêm khuya tĩnh lặng cô cũng từng lén tưởng tượng, đặc biệt là vào tối hôm qua khi nghe thấy tiếng rên rỉ lảnh lót của Lý Thúy. Hoa, loại ảo tưởng này càng trở nên mạnh mẽ.
Lúc cảm nhận được hai tay Triệu Hùng Cường đang vuốt ve đùi mình, trong lòng cô không khỏi có chút chờ mong.
Đột nhiên, cô cảm nhận được cảm giác kỳ lạ mà đã lâu mình chưa được trải qua, đó là thứ xúc cảm khi được đầu lưỡi của Triệu Hùng Cường chạm vào, đó là cách mà Triệu Hùng Cường dùng để hút dưa chuột cho cô.
7A... Ưm...”
Nghe được âm thanh kìm nén của Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường càng dùng nhiều lực hơn, Tống Ngọc Thanh nhanh chóng không chịu nổi, trực tiếp bật ra tiếng rên rỉ. Triệu Hùng Cường càng to gan, hai tay cũng dọc theo đùi ngọc đi lên phía trên, thẳng đến khi nắm lấy hai nơi mềm mại kia.
“Tiểu... Tiểu Cường”
Nghe tiếng Tống Ngọc Thanh nỉ non gọi mình, Triệu Hùng Cường tăng thêm sức lực.
“Tiểu Cường, đừng... đừng ở... đây."
Triệu Hùng Cường vốn tưởng Tống Ngọc Thanh gọi mình để từ chối, bây giờ nghe xong lời này thì lập tức hưng phấn ngẩng đầu, giọng nói có chút run rẩy nói: “Chị... dâu, em ôm chị đến chỗ cỏ mềm kia”
Nói xong Triệu Hùng Cường bế Tống Ngọc Thanh lên đi thẳng đến vạt cỏ bằng phẳng cách đó không xa, tay cũng cởi áo trên người ra để lót dưới người Tống Ngọc Thanh.
Tống Ngọc Thanh ôm chặt Triệu Hùng Cường, nỉ non nói: “Tiểu Cường, không phải em bảo con đường vào tim chị dâu không cần chân sao? Bây giờ chị dâu hiểu rồi, hôm nay chị dâu mở ra cho em, em cứ việc đến đây đi”