12.
Bình minh ló dạng, Ngụy Kỳ chuẩn bị vào cung dự yến tiệc mừng sinh thần của Công chúa Tấn Dương.
Trong phòng, chàng đang khoác lên người bộ y phục gấm đắt tiền, đẹp đẽ.
Hồi còn ở mạn Bắc, chàng chủ yếu mặc giáp sắt và thường phục, đây là lần đầu tiên ta thấy chàng mặc trang phục gấm vóc lụa là, không ngờ cũng đẹp như vậy.
Chàng sinh ra vốn đã ưa nhìn, cùng với bộ y phục lộng lẫy và chiến tích vang dội, càng là thiếu niên cao ngạo xứng danh đệ nhất kinh thành..
Người như chàng thực sự cần một người bạn đời xứng đáng, như công chúa vậy.
Biết thế, nhưng ta không thể ngăn bản thân không ôm lấy chàng.
Chàng cũng là người mà ta yêu.
Ngụy Kỳ đang thắt đai ngọc quanh eo đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống cánh tay mình.
Giống như, chàng cảm nhận được ta.
Nhưng cuối cùng chẳng thấy gì cả.
Ta theo chân chàng đến dự tiệc, tiệc sinh thần này kỳ thực được tổ chức ngoài trời, xung quanh là lửa than và địa long, cho dù băng tuyết phủ kín, ta cũng không cảm thấy lạnh, không biết chừng này đã tiêu tốn bao nhiêu ngân lượng.
Dạo gần đây thiên tai xảy ra liên miên ở nhiều nơi, nhưng thuế phí vẫn không giảm, người dân đau khổ đến mức nổi dậy khắp nơi.
Vốn tưởng rằng lần này phản quân bao vây Thiên Đô, các quý tộc hoàng thất sẽ kiềm chế tiêu pha, không ngờ lại càng phí phạm hơn.
Ngụy Kỳ thu hút sự chú ý của mọi người ngay khi chàng vừa xuất hiện.
Nữ tử ngượng ngùng lén nhìn chàng, còn những thiếu niên gia đình quý tộc lần lượt tiến tới chào hỏi.
Công chúa Tấn Dương cũng rất vui mừng khi nhìn thấy chàng, tiệc sinh thần vừa kết thúc liền đưa Ngụy Kỳ trực tiếp về cung của mình.
Ngụy Kỳ không từ chối mà để Công chúa Tấn Dương nắm tay dẫn đi.
Vừa về đến tẩm cung, công chúa Tấn Dương đã vội vàng đẩy Ngụy Kỳ xuống giường, nàng tựa vào ngực Ngụy Kỳ: “A Kỳ, đêm nay chàng có thể ở lại với ta được không?”
Ngụy Kỳ nhếch môi cười: “Được.”
Công chúa Tấn Dương đưa tay cởi thắt lưng chàng, nhưng bị Ngụy Kỳ giữ lại: “Công chúa, người không đi tắm sao?”
Công chúa Tấn Dương sửng sốt một chút: "Chàng cho rằng ta bẩn ư?"
Ngụy Kỳ đáp: “Không, là bởi vì hôm nay đốt than quá lớn, có chút mùi dính vào quần áo.”
Công chúa Tấn Dương hít hít mũi nói: "Được, chàng đi cùng ta."
Ngụy Kỳ nhìn nàng: “Công chúa, nhiều người lắm mắt nhìn, chúng ta tốt nhất nên kiềm chế một chút, tương lai còn dài.”
Công chúa Tấn Dương bỏ cuộc.
Lúc nàng ta đi tắm, Ngụy Kỳ không cười nữa, xoay người xuống giường.
Chàng đứng bên cạnh giường, im lặng nhìn chiếc giường êm ái.
Trước hôm chàng đến, ta đang nằm trên chiếc giường này, phủ một tấm vải trắng lên mặt, ngay cả chăn bông và gối đầu trên giường hôm nay cũng là thứ ta đã dùng ngày hôm đó.
Ta thực sự không hiểu Công chúa Tấn Dương có sở thích ghê rợn gì mà lại muốn mây mưa với Ngụy Kỳ trên chính cái giường nơi ta ch**.
Ngụy Kỳ nhắm mắt lại, dường như đang cố nhớ lại điều gì đó.
Sau khi mở mắt ra, chàng nhìn từng gương mặt cung nữ xung quanh mình.
Những cung nữ này đều đã bị thay thế, ngày ta mất cũng không ai có mặt, nếu có cũng nhất định phải im lặng.
Chàng nhìn quanh, thậm chí còn mở tủ đựng y phục của Công chúa ra.
Ta nhìn thấy đồ lót của mình treo bên trong.
Nhưng không biết Ngụy Kỳ có nhận ra được không, chàng dường như chưa từng quan tâm đến việc ta mặc gì.
Dù ta có chuẩn bị kỹ càng đến đâu, chàng cũng chỉ tùy ý cởi nó xuống, một chút phong tình đều không hiểu.
Chàng nhìn một cái rồi đóng tủ lại.
Chàng thực sự không nhận ra nó.
Công chúa Tấn Dương tắm rửa xong, yêu kiều bước ra ngoài, xinh đẹp như hoa mẫu đơn sau cơn mưa vậy.
“A Kỳ, ta ở đây." Nàng ôm lấy eo Ngụy Kỳ từ phía sau.
Ngụy Kỳ không quay lại, hỏi nàng: “Công chúa, thần muốn hỏi người lần cuối, người thật sự chưa từng gặp thê tử của thần sao?”
Ánh mắt công chúa Tấn Dương trở nên hung ác: “Không có.”
Ngụy Kỳ cười nói: “Nếu đã vậy, thần cũng không cần lo lắng nữa.”
Ta khó chịu khắp người, không hề muốn nhìn chuyện xảy ra tiếp theo nên bỏ đi.
Nhưng một lúc sau, Ngụy Kỳ cũng bước ra ngoài.
Không, thời gian này cũng quá ngắn rồi, trước đây chàng không như vậy.
Ta nhìn vào cung điện, thấy Công chúa Tấn Dương nằm trên giường, đang vui vẻ quấn quýt với một người đàn ông xa lạ.
Ta vội đưa mắt nhìn theo Ngụy Kỳ, trong lòng có chút vui mừng, xen lẫn lo lắng.
Ta vui mừng vì chàng đã rời khỏi công chúa Tấn Dương, nhưng lại lo lắng ngày mai công chúa tỉnh dậy phát hiện ra chàng lừa dối mình, nàng ta sẽ làm gì chàng đây?
Nhưng chàng có vẻ cũng không quan tâm.
Chàng đi một mình trên hành lang cung điện trải dài, những chiếc đèn lồng đung đưa dưới hành lang phản chiếu khuôn mặt chàng.
Khi ngọn lửa tắt dần, ta dường như thấy chàng rơi nước mắt.
Nhưng khi gió ngừng thổi, ta không còn nhìn thấy những giọt nước mắt nữa.
Ta nghĩ chắc không phải nước mắt đâu, mà là tuyết rơi xuống đọng lại trên hàng mi dài của chàng.
Sau khi rời khỏi cung điện, chàng không quay lại Ngụy phủ mà xoay người đi về phía một con đường khác.
Đây là con đường ngày hôm ấy chàng đã đưa thi th* ta đến chỗ phản quân, đêm đó dân chúng đứng hai bên đường thật đông.
Còn đêm nay, chàng là người duy nhất.
Chỉ có tuyết rơi là giống đêm đó.
Chàng không dừng bước cho tới khi đến nơi đã giao ta cho quân phản loạn, nơi giờ đã trở thành một đống đổ nát.
Ta bồng bềnh trước mặt chàng: “Chàng đang tìm thi th* của ta à? Ta không còn ở đây nữa, ta đang nằm trong phòng băng trong cung điện công chúa.”
Một binh lính trực gác cầm đuốc tiến đến chào, chàng hỏi: "Ngọn lửa bùng lên như thế nào?"
Lính gác trả lời: “Đêm thứ hai sau khi quân phản loạn đầu hàng, một đám cháy bất ngờ bùng lên ở nơi chứa thi th*. Do gió thổi mạnh, ngọn lửa bùng lên dữ dội thiêu rụi toàn bộ khu vực đó, đồng thời cũng thiêu chết một số phản quân, tất cả đều đã thiệt mạng."
Chàng lại hỏi: "Những x*c ch** cháy đó bây giờ ở đâu?"
Lính gác chỉ về một hướng: “Đều đặt ở bên kia.”
Chàng bước tới, nhìn kỹ những x*c ch** đã cháy thành than và lẩm bẩm: "Đều không phải."
Ta biết ý chàng là ta không nằm trong số những thi th* này.
Ta nghĩ chàng thật kỳ lạ, chàng không nhận ra ta khi ta còn nguyên vẹn, nhưng lại có thể chuẩn xác nói rằng ta không có ở đó giữa những xác chết đã cháy đen như than