Chàng Người Cá Ma Mị

Chương 1: ‍️




Lâm Thiến có một khát khao vô tận đối với biển cả.

Khi còn bé, cô từng nhìn thấy một con cá voi rất lớn. Lúc đó cô nghĩ, sao trên đời lại có một sinh vật khổng lồ kì diệu như vậy.

Đầu tiên là cá voi, sau đó là cá heo, sứa biển, cá chình điện... Càng hiểu biết nhiều, cô càng khao khát hơn. Cô muốn khám phá đại dương, nơi đáy vực sâu chưa ai đặt chân đến...

Chimaeras mũi dài, cá nóc hòm, cá rắn Viper, cá chình bồ nông... Cô bị hấp dẫn bởi những sinh vật sống dưới đáy đại dương này.

Kể từ đó, Lâm Thiến quyết tâm trở thành nhà nghiên cứu sinh vật biển. Vì vậy mà cô vô cùng cố gắng, cuối cùng cũng đạt được ước mơ của mình.

Bây giờ cô đã 25 tuổi, có chút tiếng tăm trong ngành.

Sau khi công việc kết thúc, cũng là lúc cô có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Bạt mạng nghiên cứu đến nỗi mắt cô xuất hiện quầng thâm, không biết khi nào mới hết đây... Ôi gương mặt xinh đẹp của cô!

Lâm Thiến nhìn mình trong gương như một bóng ma, cô lặng lẽ vuốt ve gương mặt tái nhợt của mình. Tác hại của việc thức khuya quá khủng khiếp, có điều đây là đam mê của cô, xem như cũng đáng!

Cô sống ven biển, đây là chuyện hiển nhiên... Cô không chỉ thích sinh vật biển, mà còn thích biển. Lúc công việc được hoàn thành, cô thích nghỉ ngơi thư giãn trên hòn đảo nhỏ này. Thỉnh thoảng cũng phải tự thưởng cho mình một kì nghỉ, dù sao cô cũng không phải kiểu người cuồng công việc.

Lâm Thiến hay đến vùng biển này bơi lội, nằm lên chiếc phao nổi lềnh bềnh trên biển, nửa người chìm trong nước. Lâm Thiến duỗi tay che nắng...

Thời tiết đẹp thật... Mỗi ngày cô đều ngâm mình trong biển phơi nắng thế này mà vẫn không đen như than, quá là đỉnh. Kem chống nắng tốt thế sao? Dường như cô thấy kem chống nắng đang kiêu ngạo nói với cô "Nắng gấp mười lần như vậy tôi cũng chấp hết."

Đột nhiên, cô cảm thấy có thứ lạnh lẽo cọ vào chân mình.

Cảm giác này... là vây cá sao? Ôi, là bé con nghịch ngợm đáng yêu nào đây~

Cô lấy lại tinh thần, vừa định lặn xuống xem, một vũng nước lại bắn tung tóe trước mặt cô.

Một... người đàn ông? Không không, chắc là không phải... Ừm, chí ít không phải một người đàn ông bình thường. Cô thấy vây cá xanh tím mọc ở nơi đáng ra phải là lỗ tai của anh ta...

Phối màu đẹp thật...

Gương mặt người này còn tinh xảo hơn mấy cậu trai đang nổi trên mạng. Dưới ánh mặt trời, làn da trắng như tuyết, phát sáng, một vùng nhỏ trên da cũng mọc lên những chiếc vảy lam lấp lánh. Những cái vảy kia cũng không đáng sợ lắm, trái lại còn mang đến cho anh một nét quyến rũ riêng. Đôi mắt hẹp dài, hàng mi như cánh bướm trong truyền thuyết... Haiz, lông mi cũng đẹp. Ngoại hình anh tựa phụ nữ, nhưng không hề nữ tính, mà rất nguy hiểm, cũng rất quyến rũ.

Nhìn xuống một chút, là cơ bụng rắn chắc nhưng không quá phô trương...

Từ từ! Không thể nhìn xuống nữa! Cô đang làm gì vậy!

Người đàn ông thấy cô nhìn chằm chằm mình thì nghiêng đầu, vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.

Gương mặt rõ là quyến rũ, sao cô lại cảm thấy đáng yêu nhỉ?

Cô luôn cảm thấy mình vừa bắt nạt một đứa bé... Không hiểu sao có hơi áy náy.

"Thật xin lỗi."

Lâm Thiến thấy người đàn ông mở miệng, tựa như ca hát, không ngừng phát ra hàng loạt âm tiết khác nhau.

"Anh hiểu tôi nói gì à?" Cô tò mò hỏi.

Khuôn mặt người đàn ông chợt đến gần, gần như kề sát vào gương mặt đỏ ửng của cô.

Đột nhiên anh hôn vào môi cô, đưa lưỡi mình vào khoang miệng không chút đề phòng của cô. Cô cảm giác có thứ gì đó đang theo thực quản của mình chảy xuống...

Lâm Thiến đánh người đàn ông một cái, "Anh làm gì vậy?"

"Xin lỗi, hình như tôi làm sai rồi..." Người đàn ông có chút đáng thương.

"Anh vừa nói chuyện sao?" Chuyện loài sinh vật có hình dáng con người chưa được phát hiện ra biết nói tiếng phổ thông làm Lâm Thiến, một người đam mê nghiên cứu ngạc nhiên hơn cả chuyện mình vừa bị cướp đi nụ hôn đã gìn giữ bao năm.

"Ừ." Người đàn ông trả lời, "Chính xác là em hiểu anh nói."

"Rốt cuộc anh là gì?" Lâm Thiến không hề sợ hãi. Theo lý thuyết, gặp loài sinh vật mà mình không biết, đáng ra cô phải sợ hãi mới đúng.

Người đàn ông rũ mắt "Chắc là, người cá?"

......