Thời điểm buổi tối, Tiêu lão gia tử lại đây, thấy Phùng Mạt Lị ngồi ở trên giường bệnh, nhíu nhíu mày.
Phùng Mạt Lị thức thời mà đứng dậy rời đi, một câu âm thanh cũng chưa dám nói ra.
“A Duệ a, sao lại thế này a? Như thế nào đột nhiên té xỉu ở trên núi, có nhớ hay không?” Tiêu lão gia tử ngồi ở trên ghế, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Địa phương không có camera theo dõi, không tra được cháu ra vào như thế nào, muốn tra thì quá khó khăn, chính cháu có hay không ấn tượng gì a?”
Tiêu Cảnh Duệ phì cười, “Ông nội, con nghĩ không ra, thôi bỏ đi, con hiện tại không phải rất tốt sao?”
Tiêu lão gia tử gật gật đầu, “Hiện tại là tốt thì tốt, liền sợ người xấu kia…”
“Yên tâm.” Tiêu Cảnh Duệ bày ra dáng vẻ kiêu ngạo tươi cười, nhìn qua bên cạnh cửa Tiêu Hoành Thâm đang đứng, “Không phải có đại ca ở đây sao, về sau xem ai dám khi dễ con.”
Tiêu Hoành Thâm cười cười, trong mắt lại không có nửa điểm vui vẻ.
Tiêu Cảnh Duệ tự nhiên thấy được, anh coi như không nhìn thấy, hướng Tiêu lão gia tử làm nũng, “Ông nội, con muốn ăn ngự nhu trai bánh chưng thịt.”
“Đươc, ông nói An Bình đi mua.” Tiêu lão gia tử nắm lấy tay Tiêu Cảnh Duệ, lời nói thấm thía mà nói, “Cảnh Duệ, cháu mấy năm nay chơi đủ lâu rồi, cũng nên đi công ty giúp đại ca con, ông biết, con không thích đến công ty, nhưng là ông nội đã lớn tuổi, không biết khi nào gần đất xa trời, đại ca con ổn trọng, ông thực sự yên tâm, nhưng thật ra con… con quá mê chơi, không biết khi nào mới có thể nghĩ thành gia lập nghiệp, ông nội không yên lòng con…”
Tiêu Cảnh Duệ từ trước tới nay phiền nhất là lão gia tử nói lời này, nhưng anh đã trải qua chuyện này, sau đó anh bỗng nhiên liền sáng tỏ.
Trong nhà này, cái gì cũng đều là giả, đại ca đối tốt với anh cũng là giả, mang theo anh đi chơi cùng đám kia bạn bè kia cũng là giả, bên người thấu đi lên nói thích anh không có hắn liền vô pháp sống sót nữ nhân cũng là giả.
Từ khi anh mất tích đến bây giờ, chỉ có lão gia tử chân chính ra tâm xuất lực mà đi tìm anh.
Nếu không phải lão gia tử, anh không có khả năng, đến bây giờ vẫn là một“ Người ngốc.”
“Ông nội, đừng nói những lời đó, con đi còn không được sao? Còn không phải là đi công ty đi làm việc sao, con thông minh như vậy, khẳng định có thể làm tốt, đúng không đại ca?” Tiêu Cảnh Duệ nghiêng đầu hỏi Tiêu Hoành Thâm.
Tiêu Hoành Thâm cười cười, “Ân.”
Tiêu Hoành Thâm cùng Tiêu Cảnh Duệ là anh em cùng cha khác mẹ.
Tiêu Hoành Thâm trời sinh trưởng thành sớm, khi còn nhỏ tính tình lạnh lùng không bộc lộ cảm xúc, chỉ biết học tập, nỗ lực một cái là cầm một cái giấy khen, lại trái ngược lại sự nghịch ngợm gây sự của Tiêu Cảnh Duệ.
Tiêu Cảnh Duệ từ nhỏ đến lớn tựa như cái bát hầu giống nhau, thành tích của anh trước nay đều là đếm ngược, thời điểm học tiểu học lão sư còn ban phát một tấm giấy khen làm giả cho anh làm cho anh vui vẻ, anh lấy về tới nhà liền hưng phấn mà đưa đến trước mặt Tiêu lão gia tử, Tiêu lão gia tử nhìn cũng cao hứng mà cười nửa ngày, vẫy tay gọi cho trợ lý lái xe mang Tiêu Cảnh Duệ đi ra ngoài mua quà.
Tiêu Hoành Thâm chỉ có thể tránh sau bức màn nhìn thấy hết thẩy sự việc này.
Tiêu Cảnh Duệ tính tình ngay thẳng, cả ngày chỉ biết tìm hoan mua vui, Tiêu Hoành Thâm cảm thấy anh về sau như vậy cũng thực không tồi, sau đó mỗi lần nhìn thấy Tiêu Cảnh Duệ, đại ca sẽ đưa thẻ hội viên của câu lạc bộ cho anh, cũng nhắc nhở anh không cần nói cho ông nội.
Tiêu Cảnh Duệ cứ tưởng là đại ca nhà mình đối với anh đặc biệt chiếu cố.
Thẳng đến ngày kia, anh uống nhiều quá rượu, bị người ta đè ở trên sô pha, có người hướng ở trên cổ anh chích, ý thức của anh mơ hồ gian, nhưng vẫn nghe thấy thanh âm của đại ca hỏi, “Đánh mấy châm?”
“Một châm.” Có người trả lời.
“Lại đánh hai châm.”
Có người sợ sệt mà nói, “Tiêu tổng, cái này đánh nhiều, sẽ chết người…”
Sau đó, anh nghe thấy âm thanh của Tiêu Hoành Thâm nói, “cũng nên chết đi"
Cũng nên chết đi…
Tiêu Cảnh Duệ nhìn chằm chằm Tiêu Hoành Thâm nở nụ cười.
Ở cạnh cửa Tiêu Hoành Thâm hỏi, “Cười cái gì? Như vậy là muốn đi công ty?”
“Không phải.” Tiêu Cảnh Duệ không dấu vết mà liếm liếm môi, khi ngẩng đầu một đôi mắt đào hoa cười đến phát sáng, “Có thể cùng đại ca cùng nhau đi làm, thật là… làm cho người ta quá mong đợi.”