Đã có tiền mặt, Vãn Phong cầm đi chi trả tiền chi phí giải phẫu cho Trình Đại Thụ cùng tiền phí nằm viện lúc sau, liền không muốn dùng nữa, mà là ôm cái rương, muốn trả lại vị lão nhân kia.
Trình Đại Thụ đã phẩu thuật xong, ở bệnh viện nằm hai ngày, ngày hôm sau buổi tối mới tỉnh lại, bác sĩ dặn dò quan sát một vòng liền có thể xuất viện.
Vương Hoa Như đem ngày đó trải qua như thế nào kể cho Trình Đại Thụ, hai người nhìn kia một cái rương đầy tiền mặt cũng không nói chuyện.
Còn lại Vãn Phong là nhìn ngoài cửa sổ đến phát ngốc.
Nàng không biết Đại Sơn hiện tại như thế nào, có tốt không?
Nếu tốt… Vì cái gì không tới đây tìm nàng?
Là người nhà anh không cho anh tới sao?
Vẫn là… anh tốt rồi về sau, không nghĩ muốn gặp nàng nữa sao?
Hốc mắt nàng đỏ lên, hít hít cái mũi, không hề miên man suy nghĩ, xoay người cầm lấy quần áo của Trình Đại Thụ đi giặt.
Ngày đó xuất viện, một người nam nhân chừng 30 tuổi xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh, anh ta nhìn Vãn Phong nói, “Nghe nói là cô đã cứu em trai tôi?”
Vãn Phong trừng lớn mắt, sau đó vội vàng vọt tới trước mặt anh ta hỏi, “Anh là nói Đại Sơn? Anh ấy hiện tại ở đâu? Anh ấy có tốt lên không?”
Nam nhân kia cùng với Đại Sơn lớn lên một chút đều không có giống nhau, nhưng khí chất có chút tương tự, trên người đều mang một khí chất của người giàu có, anh ta nhíu mi nói, “Tôt chứ, cậu ta hiện tại muốn gặp cô.”
Vãn Phong có chút hồ nghi, “ Tốt, như thế nào đều không đích thân đến đây thăm tôi."
“Cậu ấy còn nằm ở trên giường bệnh, không tiện cho lắm, cho nên kêu tôi tới đón cô.” Nam nhân nghiêng đầu nói, “Đi thôi.”
Vãn Phong cùng cha mẹ chào hỏi, lúc này mới ôm một cái rương đầy tiền theo sau đi ra ngoài.
Nàng ngồi ở trong siêu xe, nghe nam nhân dọc theo đường đi hỏi nàng Đại Sơn mấy ngày này là như thế nào, nàng tránh nặng tìm nhẹ mà nói chút chuyện nhỏ, trong lòng âm thầm chờ mong Đại Sơn tốt lên là bộ dáng gì.
Nàng gấp không chờ nổi mà muốn đến trước mặt anh.
Khi vọt tới cửa phòng bệnh, trên mặt nàng còn treo theo ý cười.
Thẳng đến khi nàng nhìn thấy cánh cửa trong suốt pha lê, thấy Đại Sơn nằm ở trên giường bệnh, kế bên là một người nữ nhân phi thường xinh đẹp, nữ nhân kia đang dùng nĩa đút anh một miếng táo bỏ vào trong miệng Đại Sơn.
Đại Sơn cắn khối quả táo kia ăn, trên mặt mang theo ý cười, còn duỗi tay sờ sờ đầu của nữ nhân kia.
“Như thế nào không đi vào?” Tiêu Hoành Thâm đẩy cửa ra.
Vãn Phong bị anh ta đẩy đi vào, nàng nho nhỏ mà lảo đảo một chút, liền thấy trong phòng bệnh nữ nhân kia ngẩng đầu lên, nàng ta mặt lộ vẻ kinh hỉ mà nhìn Vãn Phong, “A, cô chính là tiểu cô nương trong núi đúng không? Cảm ơn cô đã cứu nhị thiếu gia của chúng ta.”
“Nhị thiếu gia?” Vãn Phong miễn cưỡng cười, phát hiện chính mình cười không nổi, nàng nhìn về phía nam nhân nằm trên giường bệnh kia.
Râu ria của nam nhân toàn bộ đã cạo sạch, cái trán đại khái đã làm giải phẫu, bó đầy băng vải trắng, lộ ra ngũ quan tinh xảo như cũ, cặp mắt đào hoa xinh đẹp đảo qua tới, chỉ nhìn nàng một cái, liền lướt qua nàng, nhìn về phía bên cạnh Vãn Phong Tiêu Hoành Thâm.
“Đại ca như thế nào đem cô ấy mang đến?”
Là thanh âm Đại Sơn.
Chính là mở miệng nói ra nhưng sao mà hết sức xa lạ.
Vãn Phong ngây ngốc mà nhìn anh, trong miệng không phát ra bất luận thanh âm gì.
Nàng cho rằng khi nàng tới đây, một khắc bộ dáng Đại Sơn nhìn thấy nàng, sẽ chạy vọt tới trước mặt nàng.
Sẽ…
Sẽ ôm nàng.
Mà không phải giống như bây giờ.
Dùng miệng lượi cực kỳ xa lạ nói “Ông nội, không phải đã cho tiền sao? Vẫn là nói, tiền kia không đủ dùng?”
Vãn Phong rốt cuộc có phản ứng, nàng đem cái gương ôm gắt gao trong lòng ngực kia đặt ở trên mặt đất, “… Đây là số tiền còn lại, ba ta ông ấy… ông ấy chuẩn bị xuất viện, chỉ dùng bảy vạn ở bên trong, tiền, tôi sẽ còn, tôi…”
Nàng cúi đầu, nước mắt từng viên rơi xuống dưới gạch, nàng chật vật mà lau, ngước mặt lên, hướng Đại Sơn cố gắng cười một cái, “ Tôi, tôi phải đi rồi.”
“Đừng a, như thế nào mới đến liền đi?” Nữ nhân kia đã đi tới, lôi kéo Vãn Phong, “Còn không có cùng cô nói tiếng cảm ơn đâu, có phải hay không? Nhị thiếu gia?”
Trên giường bệnh nam nhân nhìn cũng không nhìn xem Vãn Phong chỉ liếc mắt một cái, rũ mắt lấy tay xoay xoay mâm táo.
Đây không phải Đại Sơn.
Đại Sơn mặc kệ khi nào, đều sẽ nhìn chằm chằm xem nàng.
Ngây ngốc, trong mắt chỉ có nàng.
Đây không phải Đại Sơn.
Vãn Phong nhịn không được, che lại đôi mắt nói, “Thực xin lỗi, tôi phải đi.”
“Ai?” nữ nhân kia không giữ chặt nàng, Vãn Phong đã chạy tới cửa.
Tiêu Hoành Thâm hỏi, “Liền như vậy thả người đi?”
Trên giường bệnh nam nhân bừng tỉnh tựa mà “A” một tiếng, anh đi xuống giường bệnh, từ trong rương cầm lấy một xấp tiền, hướng Vãn Phong đi tới.
Vãn Phong không nhúc nhích.
Nàng thấy một cái bóng phủ xuống mình, lại không phải là cái ôm quen thuộc của nam nhân.
Mà là một xấp tiền mặt.
Nam nhân đem xấp tiền nhét vào trong ngực nàng.
Miệng lưỡi ngả ngớn nói, “Mua đồ ăn, gầy đến ngực đều không thấy."