Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ

Chương 72




Vãn Phong cùng ba mẹ cáo biệt, sau đó liền đi theo Tiêu Cảnh Duệ tới trường học.

Nam nhân đối với trường học rất quen thuộc, hẳn là trước đó có ghé tới xem thử, mang theo nàng đi làm hồ sơ lại mang theo nàng đến trước ký túc xá dạo qua một vòng, sau đó mang theo nàng ra trường học, rồi đi tới một khu nhà chung cư kế bên trường học.

Vãn Phong: “?”

Nàng quay đầu nhìn Tiêu Cảnh Duệ, “Anh không phải cùng ba mẹ nói em ở ký túc xá sao?”

Tiêu Cảnh Duệ lôi kéo rương hành lý của nàng, cất bước đi lên phía trước, “Em biết đó, có đôi khi thiện ý là nói dối…”

Lời nói còn chưa dứt, đã bị Vãn Phong đuổi theo phía sau lưng đánh một cái, “Thiện ý là nói dối?!”

Tiêu Cảnh Duệ trốn một chút, trên mặt tất cả đều là ý cười, anh xoay người ôm lấy Vãn Phong, nắm lấy bàn tay nàng còn muốn đánh anh nâng lên đặt ở trên cổ, sau đó cúi đầu xuống hôn lấy nàng.

“Mười ba ngày, lại không có làm, anh phải bị nghẹn muốn chết rồi.”

Vãn Phong nghe anh nói ra lời đó khuôn mặt lập tức đỏ bừng, “Nhưng em không phải mỗi ngày đều giúp anh… Cái kia sao?”

Tiêu Cảnh Duệ liền lập tức dùng côn ŧɦịŧ đã nghạnh lên cách một lớp quần nhẹ nhàng đâm chọc nàng, thanh âm đều khàn khàn, “Không đủ.”

Vãn Phong ngượng ngùng mà vươn tầm mắt nhìn xung quanh, nhéo ngón tay anh nhỏ giọng nói, “Vậy anh… Nhanh lên đi a.”

Tiêu Cảnh Duệ cười một tay xách nàng lên không trung khiêng lên tới, một tay kia cầm lấy rương hành lý, nhanh chóng mà hướng lên trên lầu chạy.

“Để em xuống dưới ——” Vãn Phong ở trên vai anh kêu to.

Sau đó bị nam nhân khiêng tới lầu 3 rồi, Vãn Phong liền cửa phòng cũng chưa tới kịp thấy rõ, sau đó trời đất quay cuồng, nàng bị nam nhân ném ở trên sô pha, cửa còn không có khóa, nam nhân liền đè ép xuống dưới.

“Ngô —— đóng cửa…” Vãn Phong đẩy anh ra.

Tiêu Cảnh Duệ một phen kéo xuống quần áo nàng, đang muốn cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú mà mấy ngày nay chưa chạm tới, đã bị Vãn Phong kéo lấy lỗ tai.

Tiêu Cảnh Duệ ăn đau phải gọi một tiếng.

Vãn Phong đỏ bừng mặt nói, “Đóng cửa!”

Tiêu Cảnh Duệ cười nhẹ ra tiếng, anh cúi đầu cho Vãn Phong một cái hôn triền miên mười phần nóng bỏng, sau đó một bên vừa cởϊ qυầи áo vừa đi tới cửa, đem rương hành lý kéo vào trong rồi đem cửa đóng lại cái rầm.

Anh xoay người nhìn trên sô pha Vãn Phong còn ở đó thở dốc, ngón tay anh cởi bỏ quần, chỉ ăn mặc một chiếc qυầи ɭóŧ góc bẹt liền đi tới, qυầи ɭóŧ phình lên như túp lều mini.


Vãn Phong xấu hổ đến không dám nhìn anh.

Thời điểm nam nhân này bị ngốc, nàng mặc kệ làm cái gì đều sẽ không ngượng ngùng, nhưng hiện tại nam nhân không ngốc, nàng bị tầm mắt nóng rực của nam nhân nhìn chằm chằm, cả người liền không được tự nhiên mà nóng lên, trên mặt đều là một mảnh lửa đốt.

“Không cần nhìn!” Nàng xấu hổ buồn bực mà duỗi tay đi che lại đôi mắt anh.

Lại bị nam nhân trở tay ngăn chặn, Tiêu Cảnh Duệ phủng nàng, đem ngực nàng kéo gần đến trước mắt, làm càn mà dùng ánh mắt đánh giá thân thể trần trụi của nàng.

Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, Vãn Phong lại bị ánh mắt cực nóng của anh nhìn chằm chằm đến hoa huyệt lại nhịn không được bắt đầu phân bố dâʍ ŧɦủy̠.

“Không được nhìn…” Nàng cắn môi kêu, xấu hổ đến nhĩ sau căn đều đỏ.

“Đẹp như vậy, vì cái gì không cho anh xem hả?” Tiêu Cảnh Duệ duỗi tay vuốt ve cổ nàng, dọc theo xương quai xanh, sau đó lòng bàn tay liền dừng ở trước ngực nàng một chút rồi tiếp tục xuống bụng sau đó là đi xuống hoa huyệt mà ngày đêm anh thèm khác.

Vãn Phong căng chặt thân thể lại, đại não lại tràn ngập quanh quẩn nam nhân thanh âm.
—— “Đẹp như vậy, vì cái gì không cho anh xem?”

Nàng vừa thẹn vừa mừng, trên người đều thấm một tầng mồ hôi nóng, làn da cũng đã đầy ái muội màu hồng nhạt.

Lần này Tiêu Cảnh Duệ tiền diễn phá lệ mà chậm hơn so với mọi lần, anh dùng ngón tay đem Vãn Phong làm cho cao trào hai lần, sau đó mới đưa côn ŧɦịŧ nóng bỏng của mình để tiến vào tiểu huyệt ướt nóng khẩn trí lại mất hồn.

“A… Đại Sơn…” Vãn Phong bị cắm đến đôi tay bóp lấy chổ tựa lưng đằng sau của sopha.

Nam nhân thong thả mà tiến vào bên trong nàng, nguyên cây hoàn toàn đi vào, lại nguyên cây rút ra, tốc độ đặc biệt chậm, nhưng mà lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ cùng kɦoáı ƈảʍ lại không ngừng lớn hơn.

Vãn Phong chịu không nổi mà dùng chân kẹp anh, “Đại Sơn… Mau… Một chút…”