Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ

Chương 61




Trước đêm 30 một đêm hạ tuyết, ngày hôm sau tuyết còn tại hạ.

Tiêu Cảnh Duệ phái người đem lão gia tử trở về, ông cháu hai người ăn cơm tất niên an an tĩnh tĩnh.

Cơm nước xong, lão gia tử hỏi Tiêu Cảnh Duệ, “Đại ca con có phải hay không xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Cảnh Duệ xoa xoa khóe miệng, “Không có, ông nội, anh ấy mấy ngày nay đặc biệt vội, ngày mai là có thể trở về bồi ông.”

“Phải không?” Lão gia tử trong lòng hơi hơi thả lỏng một chút, “Cảnh Duệ a, con cùng đại ca con nhất định phải sống tốt với nhau đó, năm đó ba mẹ con xảy ra chuyện, cái này nhà bao gồm công ty, đều là đại ca con một tay chống đỡ, nó thực sự vất vả, ông chính là xem hắn vất vả như vậy nhiều năm, muốn hảo hảo đền bù cho nó, mới cho con đến công ty giúp nó một phen.”

Tiêu Cảnh Duệ rũ mắt xem khăn trải bàn.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc ba mẹ qua đời.

Anh ngây ngốc tại linh đường quỳ thật lâu, đại ca bưng một chén canh hoành thánh cho anh.

Anh không ăn, đại ca liền ngồi ở kia, một muỗng một muỗng mà đút đến trong miệng anh.

Anh một bên khóc một bên hỏi đại ca, “Anh, cha mẹ đã chết, anh như thế nào liền không khóc a? Tâm anh từ sắt đá làm thành sao? Anh như thế nào máu lạnh như vậy a?”

Tiêu Hoành Thâm đem hoành thánh toàn bộ đút cho anh ăn xong, mới nói một câu, “Cảnh Duệ, trong nhà giao cho em chăm sóc, anh phải đi công ty.”

Tiêu Cảnh Duệ mấy ngày đó quá đến mơ màng hồ đồ, mỗi ngày đều quỳ gối ở linh đường, chờ anh đi ra mới phát hiện, lão gia tử không biết khi nào đã ngã bệnh, nằm ở trong bệnh viện, đại ca mỗi ngày đi công ty rồi đến bệnh viện hai đầu mà chạy, còn muốn vội vàng làm lễ tang ba mẹ, còn phải báo tang cho các xí nghiệp hợp tác cùng công ty biết, cùng với chiếu cố em trai chỉ biết khóc nhè.

Tuần đầu ba mẹ mất buổi tối ngày đó, Tiêu Cảnh Duệ gác đêm đến thật lâu, khi trở lại trên lầu, liền nghe được cuối hành lang dài truyền đến tiếng khóc áp lực.

Anh đứng ở cửa đại ca ngây người thật lâu, tiếng khóc kia vẫn luôn không có thể nào dừng lại.

Buổi sáng ngày hôm sau, anh nhìn thấy lại là một người anh trai nghiêm cẩn lạnh lùng.

Năm ấy ăn tết, lần đầu tiên nhà bọn họ ăn tết lạnh lẽo đến vậy.

Tiêu Cảnh Duệ lại còn nhớ rõ, khi về đến nhà, thấy anh trai ở trong phòng bếp cùng với người hầu động tác vụng về mà học làm vằn thắn.

Anh ấy đem tiền xu gói vào trong sủi cảo, đem tiền xu sủi cảo đều bưng tới trong chén lão gia tử cùng Tiêu Cảnh Duệ, đem điều chúc phúc đều đưa cho hai người bọn họ.

Tiêu Cảnh Duệ đứng ở cửa để gió lạnh thổi thật lâu, hướng Doãn Mạnh nói, “Đi cục cảnh sát.”

Doãn Mạnh lái xe đưa anh đưa đến cửa cục cảnh sát.

Tiêu Hoành Thâm án tử còn không có định, toà án bài chính là tháng tư mới có thể ra tù.

Còn có không đến hai tháng.

Tiêu Cảnh Duệ ở phòng thẩm vấn gặp được Tiêu Hoành Thâm.

Bộ dáng tinh anh ngày xưa không còn tồn tại nữa, râu ria của anh xồm xoàm, vành mắt lại đen lại nặng nề, khuôn mặt đều tiều tụy đi rất nhiều.

Nhìn thấy Tiêu Cảnh Duệ, Tiêu Hoành Thâm cười lạnh một tiếng ngồi ở trên ghế hỏi, “Tới xem để chê cười tôi?”

Tiêu Cảnh Duệ từ phía sau lấy ra một cái hộp giữ ấm, mở ra đưa qua, bên trong là một hộp sủi cảo, còn nóng hổi.

Tiêu Hoành Thâm nhìn chằm chằm hộp sủi cảo kia, sau một lúc lâu cũng chưa nói chuyện.

“Anh.” Tiêu Cảnh Duệ cầm chiếc đũa đưa qua đi, “Anh nhìn xem có thể ăn được hay không đến tiền xu.”
Tiêu Hoành Thâm châm chọc mà nhìn chằm chằm anh hỏi, “Muốn đem ta sặc chết?”

Tiêu Cảnh Duệ không có tâm tư cùng anh nói giỡn, chỉ là chỉ vào hộp sủi cảo kia nói, “Ăn đi, rồi em đem án tử bỏ, thả anh ra."

Tiêu Hoành Thâm sắc mặt khẽ biến, ánh mắt tối tăm mà trừng mắt nhìn anh, “Cậu lại chơi cái gì đa dạng?”

“Ăn trước.” Tiêu Cảnh Duệ nhìn chằm chằm chiếc đũa trong tay anh.

Tiêu Hoành Thâm do dự một lát, tuy rằng không rõ Tiêu Cảnh Duệ làm cái gì, lại là cúi đầu kẹp lên một cái bánh sủi cảo bỏ vào trong miệng.

Cắn miot cái liền cắn được tiền xu.

Anh đem tiền xu nhổ ra, ném ở trên bàn.

Tiêu Cảnh Duệ đem chìa khóa văn phòng công ty ném đến trước mặt anh, “Chúc mừng anh, anh được tự do, anh có thể trở về tiếp tục đi làm, giúp em làm một chuyện, chuyện mai phải làm ngay”
“Tiêu Cảnh Duệ, cậu đang vui đùa cái gì vậy?!” Tiêu Hoành Thâm cảm thấy chính mình bị chơi giống nhau, anh ta phẫn nộ mà đứng lên, “Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?!”

“Anh, sự việc trước kia xóa bỏ toàn bộ. Đã từng thuộc về anh thì thuộc về anh. ” Tiêu Cảnh Duệ nhìn anh trai mình, anh đĩnh lông mày hạ, cặp mắt đào hoa kia nhìn vài phần khó nén chua xót cùng cô đơn.

“Có thể hay không, đem đồ thuộc về em, trả lại cho em?”

Ngoài lề:

TCD: em còn phải truy vợ anh nhanh lên đừng nói xàm nữa, ai mà như anh một người phụ nữ cũng không có cô đơn gần chết.

THT: _ ( °_° )_/ ????