Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ

Chương 19: ( Hơi H) Ngứa quá đừng lộng




Sautqelg nửamymuc đêmmourt Vãnytmby Phongzvbsx độtgeqzh nhiênaguzp bừnggxiqt tỉnh,vutom nàngbazzw mơpxvds mộtvkmuk giấcmpvqv mộngzlhem làcbyca ởcxnoo trongzwokj mộngvloju anhbvvas chàngpcmrq ngốcslhtx Đại Sơn lại tới đây đè lên nàng.

Chờ nàng tỉnh lại mới phát hiện, không biết từ khi nào Trình Vũ ôm nàng ngủ, toàn bộ thân thể đè ở trên người nàng, nàng đem hắn nhích qua một bên, cho em trai đắp chăn đàng hoàng, lại ngẩng đầu đi xem xem Đại Sơn.

Trong bóng đêm thấy không rõ, tựa hồ anh đã nằm xuống, không nhìn thấy người ngồi ở trên giường nữa.

Nàng đang muốn một lần nữa nằm xuống, đột nhiên khóe mắt ngó đến trên mặt đất một mảnh màu xanh, nàng hoảng sợ, bật đèn lên liền thấy Đại Sơn đang nằm ở dưới giường của nàng còn lấy giày của nàng làm gối nằm.

“Người ngốc này!” Vãn Phong tức giận túm anh lên, “Anh ngủ nơi này làm gì!”

Đại Sơn mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt, xem nàng đang tức giận đáng thương vô cùng mà lôi kéo tay nàng, “Chị ơi… Đừng nóng giận…”

Vãn Phong lôi kéo anh, đem anh đưa về giường.

Nam nhân một bàn tay lạnh lẽo lại sở lên mặt càng là một mảnh lạnh lẽo.

“Anh có phải hay không ngốc a!” Vãn Phong căn bản không biết nên nói anh cái gì, đem người kéo đến trên giường, tìm chăn cho anh bao lấy, đem người ôm, “Không được nhúc nhích! Che lại, anh nếu là sinh bệnh, nhà của chúng ta không có tiền mua thuốc.”

Đại Sơn bị nàng ôm, vui vẻ mà nheo lại mắt, gương mặt hướng tới mặt nàng cọ cọ, cùng với cún con giống nhau, động tác thân mật cực kỳ.

Vãn Phong bị anh cọ đến đỏ mặt, nam nhân hai ngày nay đã không cạo râu, râu có hơi dài , cọ đến trên mặt nàng, mang đến một cảm kì kì quái quái.

Nói không rõ là cái gì, một cái chớp mắt lại làm xương sống nàng tê rần.

Cảm giác quái quái, nhưng nàng… Cũng không bài xích.

“Ngày mai cho anh cạo râu.” Nàng sờ sờ mặt anh, “Hiện tại ngoan ngoãn đi ngủ.”

Gương mặt nam nhân cọ cọ lòng bàn tay nàng cách cái chăn mà nhích lại đây cúi đầu hôn hôn môi nàng.

Vãn Phong bị dọa nhảy dựng, “… Anh làm gì?”

Trái tim nàng liền đập rất nhanh, sắc mặt hồng đến lợi hại.

Đại Sơn chỉ cảm thấy đây là ý tứ muốn thân cận nàng, thấy nàng không tức giận, lại lần nữa tới hôn nàng.

Vãn Phong che miệng lại, “… Không được! Không thể!”

Nàng buông anh ra, lại lo lắng anh bị cảm lạnh, bất đắc dĩ lại đem người ôm chặt, “Không được hôn, không thể… Không thể hôn, hiểu hay không?”


Đại Sơn không hiểu, anh chỉ vào Vãn Phong trước đó đã dẫn anh đi xem bác sĩ nói, “Bọn họ ở trênnmdoj giườngyxhvx hôn.”

Sắcerkoc mặtstkav Vãnradem Phongihxek đỏywfmv rực,kugzc “Anhqaoiv khijyhgt nàokjilc thìekqng nhìnrstdn thấycndsx chuyệnzkfkr đó?”

Đạigdyvc Sơnzvpee nghiênguqzgd đầuhnvbc nhớ lại nói, “Bác sĩ.”

Vãn Phong hối hận muốn chết, khó trách ngày đó Đại Sơn ghé vào cửa sổ nhà người ta nhìn lâu như vậy, nàng còn tưởng rằng anh thấy chuyện vui vẻ gì đó , trăm triệu lần không nghĩ tới, anh trực tiếp nhìn một màn chuyện kia.

Vãn Phong nghe qua cái loại âm thanh này, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy qua, căn bản nàng cũng không biết là cái tình huống gì, chỉ biết ngượng ngùng xem, càng ngượng ngùng nghe, mỗi lần nghe được đều sẽ lập tức bịt lổ tai lại.

Nàng đương nhiên không thể tưởng tượng được chàng ngốc này không chỉ có nghe xong mà còn nhìn thấy lại còn học tập lại còn... lại còn áp dụng thực tế vào trên người nàng.

“Như vậy không tốt…” Vãn Phong ngập ngừng nửa ngày, nhẹ giọng nói, “Nhanh lên đi ngủ, về sau không được như vậy nữa.”

Biểu tình Đại Sơn có điểm hoang mang, tựa hồ không hiểu vì cái gì người khác có thể hôn, chị gái lại nói anh là không thể.

“Ngủ đi.” Vãn Phong sờ sờ anh đầu, “Ngủ.”

Nàng thực chất tính toán là ru Đại Sơn ngủ xong rồi chính mình liền trở về trên giường Trình Vũ ngủ, kết quả bất tri bất giác mà chính mình ngủ trước luôn rồi.

Khi đang mơ mơ màng màng ngủ ngực nàng truyền đến một mảnh tê ngứa, nàng né tránh, trong mộng mà cười “Ngứa quá, đừng lộng…”

Chờ khi dương vật cực nóng đâm vào trong cơ thể, Vãn Phong lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh.

Đại Sơn đè ở trên người nàng, đồ vật kia đã ở trong cơ thể nàng động đậy vài cái, Vãn Phong kêu thảm đi đẩy anh r, “A người ngốc này anh mau tránh ra!”