Vãn Phong rốt cuộc không lại giúp hắn.
Chỉ là sau nửa đêm nam nhân cách chăn vẫn luôn cọ vào nàng.
Cuối cùng nàng ngủ đến mơ mơ màng màng, nam nhân đã ôm nàng, ƈôи ŧɦịŧ nóng như lửa kia vẫn luôn cọ vào eo nàng.
Vãn Phong khó chịu muốn chết, nam nhân đỉnh đến không hề kết cấu, đem nàng lăn qua lăn lại mà đỉnh động.
Vãn Phong thật sự mệt mỏi, vươn tay, giúp hắn nắm, nắm không vài giây, lại ngủ rồi.
Nam nhân liền nắm chặt tay nàng, ở trong lòng bàn tay nhanh chóng mà đỉnh, không tới một hồi liền kêu nướƈ ŧıểυ nướƈ ŧıểυ, Vãn Phong mê mê hoặc hoặc mà tìm khăn giấy nhét ở phía trước ƈôи ŧɦịŧ.
Đại Sơn đã xả “Nướƈ ŧıểυ” đó xong, liền ôm Vãn Phong.
Nhớ tới chuyện buổi tối hôm đó, anh lại cúi đầu ở trên miệng Vãn Phong há mồm muốn cắn, nhưng lại nhớ tới Vãn Phong bộ dáng tức giận, anh lại đem hàm răng thu hồi, chỉ đem môi dán ở trên môi nàng.
Vãn Phong ngủ đến mơ hồ, ngoài miệng tưởng có cái gì muốn ăn, không chút nghĩ ngợi mà ngậm lấy cắn một ngụm, nếm tới rồi một chút nước, nàng tưởng là nước lại duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm.
Đại Sơn bị liếm đến cắng lên, hắn rất là khó chịu, túm tay Vãn Phong đặt ở ƈôи ŧɦịŧ chính mình.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Vãn Phong tỉnh lại, trên giường tất cả đều là khăn giấy.
Miệng nàng bị gặm đến sưng đỏ đau đớn, lại nhìn trên eo mình, phun đầy chất lỏng khô chạn nào đó nàng cúi đầu thử ngửi, một cổ mùi tanh.
Sau đó quay đầu lại thấy Đại Sơn ngủ đến thập phần thoả mãn, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Chẳng qua, khóe miệng hắn tựa hồ bị ai phá.
Vãn Phong nhìn nhìn, đột nhiên đi sờ miệng mình.
“ Người ngốc” Nàng lập tức đi túm quần áo Đại Sơn, “Anh! Anh tối hôm qua…!
Trình Vũ bị đánh thức, xoa đôi mắt ngồi dậy, “Chị? Làm sao vậy?”
Vãn Phong lập tức buông tay, che miệng lại ho nhẹ một tiếng, “Không có việc gì, ta nằm mơ.”
“Nga.” Trình Vũ lại bắt đầu ngủ tiếp.
Vãn Phong thấy Đại Sơn cũng ngủ đến chết trầm, dứt khoát chờ hắn tỉnh lại tìm hắn tính sổ.
Vì thế rời giường đi giặt quần áo trước, quét tước vệ sinh, lại đi ra vườn hái rau sau dóddi vào phòng bếp làm đồ ăn.
Đại Sơn tỉnh liền xuống giường tìm nàng, giày cũng chưa mang vào.
Vãn Phong một bên vội vàng xào rau, một bên thấy hắn giày cũng không có tức giận đến kêu, “Đi mang giày vào!”
Đại Sơn ủy khuất nghe theo mà đi.
Trở về lại một bộ dáng làm sai, sợ hãi mà nhìn nàng.
Vãn Phong tức giận đến muốn chết, “Anh! Tối hôm qua làm gì!”
Đại Sơn mờ mịt mà nhìn nàng, “Làm gì.”