Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ

Chương 10: Anh ấy tên Đại Sơn, không phải người ngốc




Lần trước đáp ứng Trình Vũ dẫn nó đi bắn chim sẻ, vẫn luôn bận không đi được, hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, Vãn Phong chuẩn bị đồ đạc xong, mang theo Trình Vũ cùng Đại Sơn cả ba cùng nhau đi lên núi.

Đại Sơn có thay đổi vài bộ quần áo, cũng chưa được vừa người, nhưng đêm hôm qua, Vương Hoa Như sau khi trở về, mang về vài bộ quần áo từ trong thôn đưa tới.

Nói là thấy Đại Sơn đáng thương.

Vãn Phong cũng không tưởng quá nhiều, vài món quần áo đều giặt sạch sẽ, nàng ướm thử lên trên người Đại Sơn so đo, vừa lúc thích hợp, hôm nay liền cho anh thay.

Đòng phục lao động màu xanh nước biển khi mặc trên người anh giống như mặc ở trên người người mẫu, nháy mắt một cái đem quần áo lao động này nhìn đẹp mắt hơn rất nhiều.

Vãn Phong cho hắn mặc xong quần áo, không khỏi khen câu, “ Đại Sơn nhà mình chính là soái ca.”

Đại Sơn hắc hắc mà cười ngây ngô.

Ba người cùng đi lên núi, Vãn Phong trong tay cầm ná, Trình Vũ trong tay cầm cái sọt nhỏ, chờ chị gái đánh bắn được chim sẻ liền đem bỏ vào trong.

Trên núi này ngày thường cũng có không ít người, Vãn Phong đánh hai chỉ chim sẻ, liền gặp một đoàn người khác cũng lên núi bắn chim sẻ.

Người đi đường kia đa số đều là những nam nhân bằng tuổi nàng, bên người cũng mang theo những chú nhóc choai choai trạc tuổi Trình Vũ.

“Vãn Phong!” Một người nam nhân có làn da đặc biệt đen nhìn thấy Vãn Phong hưng phấn mà vọt lại đây, lộ ra một hàm răng trắng sáng, “Cậu cũng tới bắn chim sẻ a?”

Vãn Phong gật gật đầu.

“Tơ bắn trúng rất nhiều, cho cậu một ít này.” Lưu Tráng Tráng nói xong đem sọt chim sẻ của chính mình tất cả đều đưa vào trong sọt của Trình Vũ, “Em trai cậu thích ăn, ăn nhiều một chút.”

Trình Vũ thèm đến chảy nước miếng, nghe vậy chạy nhanh lại nói lời cảm ơn, “Cảm ơn anh trai Tráng Tráng .”

“Trình Vũ.” Vãn Phong có điểm không cao hứng, nàng chưa bao giờ thích tiếp nhận quà từ người khác, huống hồ nàng cùng Lưu Tráng Tráng cũng không có quan hệ thân thích, thiếu nhân tình người ta cũng không tốt lắm.

“Lưu Tráng Tráng, tớ chính mình sẽ bắn, không cần cậu cho đâu.” Vãn Phong nói muốn đem chim sẻ trả về cho hắn.

Lưu Tráng Tráng nóng nảy, “Ai, Vãn Phong, đừng a, tớ đánh tương đối mau, cho cậu thì cậu liền cầm đi.” Khi hắn nói chuyện, vẫn luôn tò mò nhìn về Đại Sơn của bọn họ, hắn lại vội vàng hỏi một câu, “Nghe nói nhà cậu lại có một người ngốc , nhiều người thì ăn nhiều cơm, cậu coi như thêm một phần cơm đi.”

Nói đến người ngốc kia, phía sau hắn ci một đám người đều nở nụ cười.

“Người ngốc?” Có người trêu đùa Đại Sơn, “Người ngốc có thể hay không nói chuyện a?”

“Ai là người ngốc ? Tới, nói một câu nghe một chút.”

“Đừng ồn ào.” Lưu Tráng Tráng có một chút xấu hổ, hướng Vãn Phong nói, “Cậu muốn hay không chúng ta cùng nhau đi bắm chim sẻ?"

Vãn Phong sắc mặt đặc biệt khó coi, “Không cần.”

Nàng đi đến Trình Vũ, đem sọt chim sẻ toàn bộ đổ vào sọt của Lưu Tráng Tráng , “Cảm ơn ý tốt cùa cậu, anh ấy tên là Đại Sơn, không phải cái gì đó người ngốc.”

Nói xong, nàng lôi kéo Đại Sơn cùng Trình Vũ xoay người rời đi.

Trình Vũ nhìn đến toàn bộ chim sẻ đều bị chị gái đổ trở về, nước mắt rất nhanh rơi xuống, bị Vãn Phong trừng mắt liếc nhìn một cái , sau đó lại không dám khóc ra tới.

Chỉ có Đại Sơn còn tò mò mà quay đầu lại nhìn, tựa hồ không rõ, như thế nào còn có người đen như vậy, rõ ràng chị gái trắng như vậy.
Lưu Tráng Tráng ngừng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Vãn Phong rời đi mà gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, còn có chút xúc động muốn đuổi theo.

Phía sau những đồng bọn nhỏ vỗ vỗ vai hắn, “Thôi bỏ đi, Tráng Tráng, Vãn Phong không thích cậu.”

“Đừng nói bậy, tớ cũng… Tớ cũng… Không nghĩ… Cùng cậu ấy… Cái gì.” Lưu Tráng Tráng nói lắp bắp, mặt đỏ hết lên.

“Mặt cậu đều đỏ, còn nói không có.” Những người khác ồn ào cười lớn.

Lưu Tráng Tráng cúi đầu nhặt chim sẻ, “Đừng nói bậy.”

Hắn nhớ tới Vãn Phong bộ dáng tưc giận, nhịn không được nhớ lại cảnh vừa rồi.

Như thế nào thôn cách vách không có ai tức giận xinh đẹp như vậy nhưng mà Vãn Phong khi tức giận lại xinh đẹp động lòng người như thế.