- " Dưới chờ Linh Linh thật là lâu nha."
Phùng Nhạc làm biểu hiện uất ức cuối đầu nhìn chân.
Du Linh tức giận mà mắc cười. Gì chứ? Cô lên đây chưa bao lâu mà hắn nóinhư cô bỏ đi luôn vậy. Nhìn biểu tình kia cô biết là hắn đang giả vờnhưng lại không nhịn được nhẹ nâng mặt hắn lên vuốt ve.
Phùng đại lão gia cũng đi ra nhìn 2 người mỉm cười nói.
- " Thôi được rồi. Dù sao nói chuyện cũng đã xong rồi. Đi. Chúng ta đi xuống dưới nào."
++×÷÷÷××+++×÷÷÷=÷÷×××++×÷==
Sau khi ở biệt thự phùng gia ăn cơm nói chuyện cho đến 10h30 tối cô liềnxin phép ra về. Nhưng người nào đó vẫn như cũ bám riết cô không thôi.Thấy ý của cha con Phùng đại lão gia không có ý kiến gì cô liền quảquyết dẫn theo Phùng Nhạc và một vali đồ của hắn trở về nhà của mình.
Lúc này Phùng Nhạc như thỏa ước nguyện ngồi trên xe cô cười hí ha hí hửng.
Du Linh thấy biểu hiện của hắn thì trong lòng đột nhiên ấm áp. Không lẻ đi theo cô hắn lại vui vẻ như vậy sao. Tên này thật là. Mới quen cô chưađược bao lâu lại có thể đi theo cô một cách tin tưởng như vậy. Hắn không sợ cô sẽ bán hắn đi hay sao haha.
Trên đường từ biệt thự Phùnggia đến nhà Du Linh phải tốn mất 45 phút. Dưới tốc độ của cô xe an toàntiến vào gara của chung cư. Dẫn người nào đó đi lên tầng nhà cô ở lầu 5. Lúc đi Phùng Nhạc vẫn cứ luôn nắm chặt bàn tay của cô vẻ mặt toát lênsợ hãi. Cô biết. Bắt một người như hắn đến một nơi xa lạ như thế này thì không lo sợ mới là chuyện lạ. Nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay hắn cô trấnan.
- " Đừng căng thẳng. Đây là nhà của tôi nên cậu đừng sợ."
Trời đã khuya nên trên đường đi lên nhà cô không gặp người nào chỉ có duynhất mấy bác bảo vệ đi tuần tra đêm. Tuy chỉ mới chuyển đến đây chưađược một năm nhưng một cô gái xinh đẹp như Du Linh rất bắt mắt ngườikhác vì thế nhìn thấy cô nắm tay một tên con trai lạ hoắc nhưng dung mão lại đẹp trai khiến mấy bác bảo vệ ở chung cư này hiếu kì , ngó nhìn.
Thuận lợi đi được đến nhà mình. Cô lấy chìa khóa trong giỏ xách ra mở cửa.Cánh cửa mở ra cô cùng Phùng Nhạc tiến vào trong rồi đóng cửa lại.
- " Dép của cậu đây. Mau thay giày đi."
- " Ừm."
Phùng Nhạc nhanh nhẹn thay dép xong liền không đợi cô mà đi thẳng vào nhà.Hết nhìn đông rồi nhìn tây một hồi rồi lại quay ra nói với Du linh đangđi vào.
- " Linh Linh. Nơi này thật là nhỏ nga."
Hừ. Đúng là đại thiếu gia của tập đoàn Phùng thị mà. Chung cư cô đang ở là lớn nhất thành phố đấy. Lớn nhất. Lớn nhất. Thiệt là.
- " Vâng thưa đại thiếu gia. Đây không phải là nhỏ mà là do biệt thự nhà cậu quá rộng thôi. Đi theo tôi đến đây."
Đây là căn hộ thiết kế theo phong cách độc thân. Gồm một phòng khách, mộtphòng bếp và hai phòng ngủ. Cô vốn là ngủ ở căn phòng phía Đông nên cănphòng còn lại sẽ là của Phùng Nhạc.
- " Sau này đây chính là phòng của cậu. Vào xem đi."
- " Tiểu Nhạc không thích đâu."
Phùng Nhạc nhìn căn phòng nhỏ hơn phòng cậu ở nhà rất nhiều. Với lại cậu không quen ngủ ở chỗ lạ một mình nha.
Nhưng Du Linh nào biết được suy nghĩ của hắn. Cô cứ nghĩ tính trẻ con của Phùng Nhạc lại phát tác nên liền lạnh mặt nói với cậu.
- " Một là ở, hai là quay về. Tự anh chọn đi."
Gương mặt nhăn nhó đầy uất ức nhưng cậu không muốn quay về nha. Cậu muốn ở cùng Linh Linh. Cô ở đâu hắn sẽ ở đó.
- " Ở."
- " Tốt lắm. Vậy được rồi. Mau đi tắm rửa rồi đi ngủ đi. Cũng đã khuya lắm rồi. Chúc ngủ ngon."
Cô không hề thấy biểu hiện khác lạ ở Phùng Nhạc nên liền quay đầu đi về phòng mình ở đối diện.
+××÷==÷×××++××××÷÷====÷×+
Đến khi Du Linh tắm rửa xong thì lại cảm thấy khác nước nên liền mở cửa ra tính đi xuống bếp.
- " A."
Gì.... Gì đây?
- " Phùng Nhạc?"
Nhìn bóng đen trước cửa phòng mình khiến cô giật mình. Sao hắn lại đứng đó.Hình như đây là chỗ lúc nảy hắn đứng thì phải. Trong bóng đêm chỉ có ánh trăng bên ngoài hắt vào khiến cô mờ mờ nhìn thấy vai của người nào đóđang run run lên. Gọi một riếng không thấy trả lời cô liền kêu thêm mộttiếng nửa.
- " Phùng Nhạc. Cậu làm sao thế. Sao tối thế này mà còn chưa đi ngủ.?"
- " Linh Linh... Hức..... Tiểu Nhạc sợ huhu...."
Nhìn thấy cô mở cửa hắn đã có thể khóc lên thành tiếng. Hắn thật sợ nha. Côbiến mất sau cánh cửa ấy chỉ còn lại hắn ở đây một mình. Không muốn côtức giận đuổi hắn đi nên hắn không dám khóc lớn mà chỉ biết đứng im tạichỗ. Không biết qua bao lâu hắn lại thấy cô mở cửa phòng ra khiến tâmtrạng hắn cũng dần diệu đi xuống. Nghe cô gọi tên hắn khiến hắn uất ứckhóc gọi tên cô.
Gì nửa đây? Sao lại khóc nửa rồi. Du Linh khônghiểu kéo hắn cùng đi ra phòng khách, bật đèn lên. Căn phòng tối om liềnđược ánh sáng hơi vàng bao phủ khiến nó trở nên ấm áp hơn. Lúc này DuLinh mới nhìn rõ được mặt hắn. Cả khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt. Trênngười hắn vẫn mặt bộ đồ lúc cùng cô đến đây. Cô thật sự đoán không saimà. Hắn thật sự đã đứng đó từ khi cô trở về phòng. Tên này lại giở trògì nửa đây?
- " Sao cậu lại khóc. Còn chưa tắm nửa. Rốt cuộc đại thiếu gia cậu đây muốn gì?"
Phùng Nhạc thấy cô tức giận liền nhào qua ôm lấy cô khóc rống lên.
- " Linh linh đừng giận, đừng đuổi Tiểu Nhạc đi huhu...... Tiểu Nhạcsợ.... Hức ..... Tiểu Nhạc không muốn ở một mình huhu...... Sợ lắm....Nhưng lại càng sợ Linh Linh tức giận nên mới đứng đó.... Hức ... LinhLinh đừng tức giận có được không huhuhu......"
Giọng nói khôngmạch lạc lan vào trong đêm tối khiến không gian càng quỷ dị hơn. Du Linh cảm nhận Phùng Nhạc đang ôm cô mà cả người run run thì cơn tức giậnkhông biết biến đi đâu mất. Bên vai cô đã ướt một mãng khiến cô đaulòng. Tên này...... Lại vì sợ cô giận mà lại một mình một người đứngtrong bóng đêm khóc đến như vậy muốn người khác đau lòng đến chết à. Côcứ tưởng lúc ấy hắn nói vậy là do giở chứng đại thiếu gia nhưng lại quên mất hắn có bệnh nên không thể sơ xuất được. Nhẹ vuốt lưng Phùng Nhạcgiọng cô cũng trở nên dịu dàng hơn.
- " Đừng khóc nữa. Tôi xin lỗi. Lúc nãy không nên bỏ cậu một mình như vậy. Đừng sợ. Ngoan. Bình tĩnh lại đi nào."
Cô biết. Một khi mình đồng ý với Phùng đại lão gia thì những việc như thếnày nên thích nghi từ từ. Vì hắn mà cũng vì cô. Một khi đã đồng ý thìPhùng Nhạc hắn là do Du Linh cô đây phụ trách cũng như quản lý lấy.