- " Alô?...."
- "... ......"
-" Được. Tôi sẽ đến ngay."
÷÷÷÷÷÷÷÷==÷==÷==÷÷=÷
Hôm nay Du Linh cô phải tăng ca đến 10h mấy mới về tới nhà. Vừa tắm xongliền nhận được một cuộc điện thoại. Cô lại không ngờ người của Phùng gia lại liên lạc với mình vào lúc này. Nhưng khi nghe được nội dung củangười bên kia liền khiến cô hết hồn. Không phải chứ? Tên kia thật sự làchờ cô tới hả? Bây giờ nghe người bên kai nói cô mới nhớ ra. Vì thế liền một mình một người lái xe chạy đến biệt thự của Phùng gia.
... .....
-" Du tiểu thư . Cô cuối cùng cũng tới rồi."
Giọng nói của Lâm quản gia nghe như trút được gánh nặng. Lật đật dẫn cô đi vào trong.
Nhưng Du Linh lại không nghe ra. Cô từ từ tiến vào trong lòng thầm nói có cần quan trọng như vậy không. Nếu không phải nể mặt Phùng gia thì nếu aikêu cô giờ này đi ra ngoài thì cô còn chưa chửi người đó thì cô khôngphải mang họ Du. Nhưng khi thấy người con trai hoạt bát đáng yêu mới hôm kia mà bây giờ lại ngồi thẫn thờ, hai hàng nước mắt lăn dài trên mácùng với đôi mắt đỏ chét sưng vù kia khiến một người lạnh nhạt như DuLinh cũng phải hoảng sợ.
- " Linh Linh.....Linh Linh.....huhuLinh Linh. Cuối cùng cô cũng đến huhu. Tiểu Nhạc thật sự chờ cô thật lâu nha... Hức..... Cứ tưởng Linh Linh sẽ không trở lại nửa. Linh Linh đừng đi nửa được không. Tiểu Nhạc thật sự rất nhớ cô huhu....."
Mộthàng câu nói không hoàn thiện vang khắp căng phòng rộng lớn. Phùng Nhạcđã thấy cô. Hắn đã thấy cô ngay từ khi cô vừa cùng Lâm quản gia nóichuyện. Bây giờ hắn mới khóc nấc lên. Vừa khóc vừa bậc dậy chạy về phíacô nhưng do ngồi quá lâu trong một tư thế nên khi đứng dậy liền khiến cả người tê rần không thể di chuyển được vì vậy liền lảo đão muốn ngãnhưng người nào đó đã nhanh tay bắt được hắn.
- " Cậu đó. Sao lại biến thành bộ dạng này rồi?"
Du Linh cảm nhận được người nào đó ôm mình cực kỳ chặt thì hơi khó chịumuốn đẩy Phùng Nhạc ra nhưng lại càng bị ôm chặt hơn.Nghe giọng nóikhông mạch lạc vì tiếng khóc của cậu mà cô người rất ít khi đau lòng lại cảm thấy tim mình như đang nhói lên. Đây là gì?
- " Du tiểu thư. Cô xem. Thiếu gia đã chờ cô từ sáng đến giờ ai khuyên cũng không chịunghe ngay cả cơm cũng không chịu ăn. Cô có thể nói cậu ấy được không."
Lâm quản gia luôn là người sáng suốt. Ông thấy thiếu gia ôm cô gái kia như vậy liền thuyết phục cô đi khuyên Phùng Nhạc.
- " Cái gì? Ngay đến cơm cũng không chịu ăn?"
Đẩy người nào đó đang rúc trong lòng cô ra. Du Linh cô là người sống rất có quy tắc nên sức khỏe luôn là vấn đề quan trọng nhất. Vì vậy khi nghePhùng Nhạc không chịu ăn cơm thì cô cực kỳ tức giận. Nhìn đôi mắt đangsưng vù gần ngay trước mắt mình cô lạnh lùng nói.
- " Cậu đây làcó ý gì? Chỉ vì tôi không đến mà cậu tính tuyệt thực ư? Phùng đại thiếugia cậu cũng không còn nhỏ nửa sao lại khiến người khác phải lo lắng như vậy hả?"
Cô lại quên rằng anh tuy lớn xác nhưng tâm trí chỉ là một đứa trẻ thôi.
Phùng Nhạc bị cô đẩy ra liền đã khó chịu . Bây giờ lại bị cô quát mắng cànguất ức buồn tủi hơn. Hắn đã chờ cô thật lâu vậy mà bây giờ cô còn lahắn. Linh Linh thật đáng gét.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìnngười nào đó bị mắng một trận. Rồi nhìn người nào đó lại khóc tức tửichạy lên lầu sau đó là " RẦM" tiếng cửa phòng bị đóng lại một cách mạnhtay khiến mọi người bên dưới giật mình.
Đây là gì a? Tên nhóc này dám làm mình làm mảy với cô à? Du Linh nhìn người mới ngồi trước mặtmình mới mấy giây trước bây giờ đã biến mất thì khóe miệng giựt giựt.Đưa ánh mắt qua nhìn Phùng đại lão gia vẫn im lặng từ khi cô tiến vàođến giờ.
Tiếp nhận ánh mắt cô Phùng đại lão gia cũng phải thở dài đầy xấu hổ nhìn Du Linh.
- " Cháu đừng chấp nhứt với nó. Đứa cháu này của ta từ nhỏ được cưngchiều nên sinh hư rồi. Bản tính thì lại cứng đầu số một nên cháu có thểkhuyên nó giúp ta không. Thật ra từ nhỏ Tiểu Nhạc đã mắc bệnh nên nếu mà cứ để nó như vậy thì ta thật sự rất lo lắng."
Một người có máumặt trên thương trường bây giờ lại nhỏ giọng đầy bất lực nói với Du Linh thì cô cảm thấy kinh sợ. Lòng cũng thầm nói giúp ông lần này vậy nhưngcô có thể làm được ư?
- " Cháu mới tiếp xúc với Phùng thiếu gia một ngày thôi thì làm sao hắn nghe lời cháu được chứ?"
- " Nghe. Nhất định sẽ nghe. Sao cháu không thử xem."
Phùng đại lão gia nhìn cô nói chắc chắn.
- " Thôi được. Để cháu thử xem."
+÷+÷×++×÷÷××+×÷÷÷×++×÷÷÷
Trong khi bên dưới không biết là xảy ra chuyện gì thì người trên lầu đang cực kỳ rối bời đi qua đi lại. Thường thì nếu cậu làm vậy thì ông nội và mọi người sẽ chạy theo năng nỉ nhưng sao bây giờ Linh Linh còn chưa lên nửa . Cậu đã lên đây rất lâu rồi mà. Không lẻ cô ấy không thích cậu như vậy nên đi rồi? Làm sao đây? Làm sao đây? Linh Linh gét cậu rồi huhu....
" Cốc cốc cốc."
- " Phùng Nhạc."
- "... ......."
- " Phùng Nhạc."
Du Linh thấy hắn không trả lời liền gọi lần nửa.
- " Linh Linh?"
Lần này người nào đó hình như quá hưng phấn đến ngốc hay sao nghe thấy giọng cô gọi liền vui mừng gọi lại cô.
- " Ừm tôi đây. Mở cửa đi."
" Cạch"
- " Linh Linh đừng giận. Tiểu Nhạc sai rồi. Sau này tôi sẽ không như vậy nửa. Linh Linh đừng giận Tiểu Nhạc có được không."
Người nào đó sau khi mở cửa ra liền không dám ngẩn đầu lên nhìn cô. Hắn thậtsự muốn ôm lấy cô nha. Nhưng lại sợ cô tức giận giống lúc nảy thế là chỉ đứng nghiêm một chỗ không dám tiến tới cũng chả dám lùi.
Du Linh quan sát cậu mà thấy mắc cười. Tên ngốc này thật là tính tình thấtthường mà. Lúc nảy còn giận dõi cô mà bây giờ lại khúm núm như vậy y như cô bắt nạt hắn vậy.
- " Thôi được rồi. Vậy anh có thể ăn cơm chứ."
Giơ mâm đồ ăn lên trước mặt Phùng Nhạc. Lúc nảy cô chờ ở dưới để cô đầu bếp chuẩn bị thức ăn cho đại thiếu gia đây. Du Linh cô thật không ngờ mìnhcũng có ngày hôm nay. Từ trước tới giờ chỉ có người khác phục vụ cô thôi chứ chưa bao giờ cô phục vụ ai. Tên này coi như ngoại lệ đi.
- " Được , được."
Phùng Nhạc nhìn mâm đồ ăn trên tay cô vui vẻ gật đầu. Nhịn đói lâu như vậy hắn cũng thật là đói bụng nha.
- " Vậy còn không mau tránh ra cho tôi đi vào. Anh tính ăn tại đây à."
Tên ngốc này thiệt chứ. Có gì mà phải cười đến ngốc nghếch giữ vậy. Nhìncặp mắt đỏ chét và sưng vù đang hiếp lại thành một đường kẻ thì cô mắccười. Nhìn tên ngốc này trong bộ dáng này càng thấy ngốc hơn.