CHƯƠNG 6
Kết quả cuối cùng vẫn là không được ăn sữa chua và bánh ngọt.
Trình Tư đói bụng cồn cào suốt một ngày,
Hứa Minh Ưu vốn định dẫn hắn đến tiệm cơm, nhưng hiện giờ hắn đang ở đầu sóng ngọn gió của dư luận, không nên bị người khác nhận ra,
Đành phải mua mì tôm cho hắn.
Trình Tư cũng không câu nệ, ăn đến lang thôn hổ yết, so với dáng dấp ung dung, phong thái nho nhã trên TV buổi sáng, tưởng như hai người khác hẳn.
Hứa Minh Ưu ngồi bên cạnh hắn, cảm thấy có chút ảo diệu:
Hơn một tháng trước, cậu vẫn đang bám đuôi vị đại minh tinh này,
Thế mà bây giờ, đại minh tinh lại đang ngồi trong xe mình ngấu nghiến mì tôm.
Hứa Minh Ưu một mình phát ngốc, hoàn toàn không để ý tới Trình Tư bên cạnh đã ăn xong.
Trình Tư cũng không gọi cậu, cả người thả lỏng tựa trên ghế, nghiêng mặt nhìn cậu,
Hắn muốn biết cậu paparazzi tốt bụng này rút cục đến bao giờ mới có thể lấy lại tinh thần.
Lúc theo dõi hắn trước kia, rõ ràng rất hăng hái,
Làm sao lúc người ta ở ngay trước mắt mình thì lại ngồi thất thần thế chứ?
Đúng vậy, trước khi nhận sữa chua và bánh ngọt của Hứa Minh Ưu ngày hôm ấy, Trình Tư đã sớm biết rõ cậu.
Những paparazzi thường xuyên theo dõi hắn, Trình Tư đều đã tìm hiểu qua.
Nguyên tắc của hắn vốn là – có thể cắt đuôi thì cắt đuôi, không cắt đuôi được thì mặc kệ bọn họ.
Làm một minh tinh chính là như vậy, chuyện riêng tư vĩnh viễn đều bại lộ trước mắt công chúng.
Trình Tư cũng không phải nhân vật mới, sớm đã hình thành thói quen.
Về phần Hứa Minh Ưu, Trình Tư cảm thấy muốn làm cho người khác không chú ý đến mình vốn rất khó,
Mà cậu, với khả năng nhẫn nại vượt xa người thường đã được nhân viên ở studio vinh danh là ”Vua paparazzi”.
Kỳ thực lúc hắn sáng tác trong phòng thuỷ tinh, vốn chưa từng phát hiện ra có người đang chụp ảnh.
Ngược lại, do một nhân viên của mình có lần leo nóc nhà tình cờ phát hiện ra.
Khi đó hắn vừa mới quay lại ngành giải trí,
Ca khúc hắn sáng tác cho Tiểu Thiên Vương Lâm Sanh giành được một giải thưởng lớn,
Danh tiếng nổi như diều gặp gió,
Vì vậy ngay sau đó bài ca về chuyện cũ ngày xưa cũng bị đào xới lên.
Thời gian ấy, trước cửa studio tấp nập người đến kẻ đi, náo nhiệt như hội chợ,
Nhưng không có ai được như Hứa Minh Ưu, cố thủ đến hai ba ngày.
Cho nên cuối cùng nhân viên của hắn chịu không nổi, đành bảo hắn ra tạo dáng pose hình, có thể là ra vẻ đang chỉ dạy người khác cho cậu chụp, để nhân viên còn tranh thủ thời gian viết nốt báo cáo công tác.
Sau đó lái xe đi hóng mát cũng vậy,
Trình Tư thông thạo mọi con đường lớn nhỏ trong thành phố, tự nhận bản thân là số một trong khoản lái xe cắt đuôi.
Nhưng chỉ cần Hứa Minh Ưu theo dõi hắn, căn bản đều không sao cắt được.
Dù cho hắn có lần phiền muộn tới cực điểm cố ý đi vòng quanh cầu vượt phía Nam, lượn qua lượn lại suốt ba vòng,
Hứa Minh Ưu cũng bám theo không hề lỡ nhịp.
Nói ngắn gọn, đối diện với Hứa Minh Ưu mỗi lần bám đuôi đều bướng bỉnh kinh khủng, Trình Tư thật sự một chút biện pháp cũng không có.
Thỉnh thoảng tán dóc cùng nhân viên, mọi người đều nhao nhao tỏ ý:
Gặp được paparazzi như vậy, giám đốc chịu thua đi là vừa.
Bất quá Trình Tư thật không ngờ,
Con người mệnh danh “Vua paparazzi” này trái lại so với tưởng tượng của mình có phần hướng nội và đơn giản hơn nhiều.
Hôm đó phỏng vấn chỉ là thăm dò một chút, vậy mà lại lộ ra hết trơn.
Trình Tư cảm thấy thật kỳ lạ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Hứa Minh Ưu rút cục nhận ra trong xe hình như quá mức yên tĩnh,
Cậu quay đầu nhìn người bên cạnh, không hẹn mà gặp phải một đôi mắt đầy ý dò xét tìm tòi.
Mặt Hứa Minh Ưu đỏ bừng.
Ánh mắt Trình Tư có phần quá chăm chú, cái này làm cậu hơi xấu hổ.
Hứa Minh Ưu: Làm, làm sao thế?
Trình Tư lắc đầu, khẽ hỏi: Vừa rồi cậu đang nghĩ gì?
Hứa Minh Ưu không đáp.
Trình Tư nghĩ ngợi một chút, nói: Được rồi, chúng ta có lẽ nên chính thức làm quen lại từ đầu, tôi là Trình Tư.
Khẩu khí của Trình Tư ẩn chứa ý tứ không thể cự tuyệt, Hứa Minh Ưu có chút khẩn trương.
Hơn nữa ngày hôm nay cậu mới phát hiện ra,
Trình Tư nổi danh nhã nhặn trước đây, ánh mắt cũng có thể mạnh mẽ ác liệt như vậy, tựa như nhìn thấu từ bề ngoài đến tận trong máu thịt xương tuỷ người khác.
Hứa Minh Ưu vẫn im lặng.
Trình Tư cũng không sốt ruột, kiên nhẫn chờ đợi.
Làn gió đêm tươi mát đưa hương hoa dịu nhẹ tràn vào trong xe,
Thời gian tích tắc nhỏ giọt từng giây,
Hứa Minh Ưu cuối cùng nhịn không được, cậu giơ tay che mắt Trình Tư lại, căm phẫn nói:
Tôi gọi Hứa Minh Ưu. Trình Tư, nhớ trả tiền.