CHƯƠNG 18.
Note: Trong chương này có nhắc đến ca khúc “The Rose”, mình nghĩ đây là ca khúc mà tác giả muốn nói :”> Các bạn hãy nghe thử nhé, có vẻ như Bình Quả Thụ yêu thích các ca khúc cổ điển, sâu lắng (hợp gu mình hehe).
Chớp mắt đã đến buổi hoà nhạc của Lâm Sanh.
Chương trình này được tổ chức trước để quảng bá album mới, nên quy mô tương đối nhỏ.
Nhưng cho dù quy mô nhỏ đi chăng nữa, đẳng cấp vẫn rất khủng.
Chưa nói đến dàn nhạc đệm được mời đến chính là dàn nhạc hoành tráng nhất toàn quốc,
Lâm Sanh cũng vì buổi hoà nhạc này mà bỏ ra rất nhiều công sức tập luyện, vô cùng tâm huyết.
Theo lời cậu ta, nói đây là buổi hoà nhạc, không bằng gọi là chương trình tri ân —–
Cảm ơn những người bạn luôn ủng hộ giúp đỡ cậu ta, người thân, còn có fan hâm mộ, cậu ta muốn hát tặng tất cả bọn họ.
Hứa Minh Ưu cầm tấm vé Trình Tư cho cậu, sớm đã ngồi vào vị trí của mình.
Không hổ là vé của khách mời, vị trí đối diện với sân khấu trên khán đài tầng hai, tầm nhìn cực kỳ tốt.
Nghe nói vé VIP rất ít, cũng không được bán, mà do Lâm Sanh tự sắp xếp.
Nếu không phải người cực kỳ thân cận, có lẽ ngay cả cuống vé cũng không được đụng vào,
Huống hồ đây còn là vị trí tốt nhất.
Hứa Minh Ưu cúi đầu loay hoay khởi động máy ảnh.
Trong lòng chợt dấy lên một cảm xúc phức tạp: Quan hệ của Trình Tư với Lâm Sanh, quả nhiên không tầm thường.
Buổi biểu diễn rất nhanh bắt đầu.
Mỗi tiết mục của Lâm Sanh đều rất đặc sắc, biển người phía dưới cũng không ngừng hâm nóng bầu không khí nhiệt liệt.
Nhưng đáy lòng Hứa Minh Ưu cứ ngọ nguậy không yên, mặc dù ngoài mặt theo thông lệ vẫn tiến hành chụp ảnh.
Lúc này buổi hoà nhạc đã diễn ra một nửa,
Đèn trên sân khấu đều tắt, chỉ chiếu rọi một mình Lâm Sanh đang hát ca khúc đã giúp cậu thành danh,
Khán giả đung đưa lightstick, tự phát mà hát theo.
Chỉ là khi ca khúc đến đoạn cao trào, cậu đột nhiên ngừng hát.
Không khí nhất thời bị đè xuống, chợt yên tĩnh dị thường.
Tim Hứa Minh Ưu bỗng nảy lên.
Đinh, đinh, đinh
Không biết từ đâu bỗng truyền tới ba nốt nhạc piano thanh thuý,
Ngay sau đó ngọn đèn vụt sáng —–
Rạng ngời trên sân khấu, Trình Tư mặc âu phục đen, đứng trước cây đàn dương cầm.
Dưới đài tiếng hoan hô dậy sóng, hắn mỉm cười đặt ngón trỏ lên môi, “suỵt” khẽ một tiếng.
Đợi đến khi mọi người yên tĩnh, hắn cúi người chào khán giả, đoạn quay lưng ngồi xuống.
Tay hắn đặt nhẹ lên phím đàn, nhìn Lâm Sanh;
Lâm Sanh nắm chặt micro trong tay, nhìn lại hắn —–
Cùng một lúc,
Tiếng đàn và tiếng hát, vang vọng khắp hội trường.
Khán giả gào thét cuồng nhiệt,
Tình cảm sục sôi dâng trào như muốn thổi bay nóc nhà.
Hơi thở Hứa Minh Ưu run lên nhè nhẹ,
Cậu dường như đột ngột mất hết năng lực suy nghĩ, trong đầu chỉ còn duy nhất tiếng hoan hô lặp đi lặp lại —–
Trình Tư! Trình Tư! Trình Tư!
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn Trình Tư trên sân khấu,
Hắn không hát,
Mà hắn ngồi đó, chơi đàn,
Nhưng chỉ vậy thôi, cũng đủ khiến hai mắt cậu chói loà không tài nào mở ra được.
Đây là Trình Tư.
Người mà cậu vốn dĩ luôn cho rằng bình thản đến không thể bình thản hơn,
Có lẽ vừa vặn trong một nháy mắt, cậu sâu sắc cảm nhận được,
Tim mình vì hắn mà đập liên hồi.
Trên sân khấu, một bài hát kết thúc, hai người lại cùng nhau biểu diễn thêm bài nữa,
Vẫn như cũ, Trình Tư đệm đàn, Lâm Sanh cất tiếng hát.
Tiếng thét chói tai của fan hâm mộ liên tiếp chấn động màng nhĩ của Hứa Minh Ưu,
Cậu mím chặt môi, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi sân khấu —–
Trình Tư và Lâm Sanh, bọn họ phối hợp không chê vào đâu được,
Đó là một sự ăn ý vô cùng tự nhiên, dường như thế gian chỉ còn lại hai người họ.
Một tiết mục kinh điển biết nhường nào.
Cậu đáng ra phải giơ máy ảnh, chớp lấy những khoảnh khắc xinh đẹp này ngay lập tức.
Thế nhưng cậu đang sợ hãi, cậu không dám nhìn.
Cậu đố kị tới phát điên.
Chút tâm tư hèn mọn yếu đuối không sao nói nên lời của cậu như bị ngọn đèn sáng ngời kia chiếu rọi, không còn chỗ nào che giấu được.
Chúng quay cuồng trong lòng cậu,
Gặm cắn cậu,
Giày vò cậu.
Cậu chưa bao giờ ý thực được sức nặng của Trình Tư trong lòng mình,
Cho tới khi trông thấy một người rạng rỡ như vậy đứng bên cạnh hắn.
Bọn họ nhìn qua thực sự rất —–
Rất đẹp.
Hứa Minh Ưu chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, rồi lại mở mắt ra.
Cậu cảm thấy bản thân có điểm nực cười.
Cạch, cửa khu VIP mở ra.
Hứa Minh Ưu quay đầu.
Trình Tư dựa lưng trên cửa ra vào, thở hổn hển nhìn cậu cười: Có nghe thấy tôi chào cậu không?
Hứa Minh Ưu ngơ ngác nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, dường như người trước mặt bỗng nhiên trở nên thật xa lạ.
Trình Tư thu lại nụ cười, đi đến trước mặt cậu, lộ ra vẻ thất vọng: Sao cậu chóng quên thế? Ba phím đàn tôi nhấn đầu tiên chính là Do, Re, Mi mà.
Hứa Minh Ưu lắc đầu.
Sau đó cậu lại gật gật đầu: Trình Tư, anh, anh và Lâm Sanh rất tuyệt.
Trình Tư lần nữa khôi phục dáng vẻ tươi cười: Cảm ơn.
Dưới đài, Lâm Sanh sau khi nghỉ ngơi một chút liền quay lại sân khấu.
Chiếu theo thứ tự các bài hát trước đó, ca khúc tiếp theo hẳn sẽ thuộc album mới, ra mắt người hâm mộ trước.
Lâm Sanh: Ca khúc tiếp theo, dành tặng cho một người. Tôi gia nhập ngành giải trí, kỳ thực cũng là vì người ấy.
Các fan hâm mộ hét rần trời.
Lâm Sanh: Người này, bình thường rất thông minh, nhưng tôi lại thấy người đó thật là ngốc. Hôm nay người đó khẳng định không đoán được tôi sẽ tặng bài hát này cho mình đâu.
Dưới khán đài rộ lên tiếng cười, có một vài người hô lớn tên “Trình Tư”.
Hứa Minh Ưu lén quay đầu nhìn Trình Tư, đối phương diện vô biểu tình.
Lâm Sanh: Năm nay tôi 28 tuổi, để hôm nay có thể hát được ca khúc này, đã mất —–
Lâm Sanh ngừng một chút, lại nói tiếp: —– Mất tám năm trời. Thì ra, đã lâu như vậy.
Khán giả bỗng chốc im lặng.
Ngọn đèn một lần nữa tối dần.
Lâm Sanh bắt đầu cất tiếng hát.
Là một ca khúc tiếng Anh kinh điển, “The Rose”.
Giọng cậu ta hơi run lên,
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hứa Minh Ưu cảm thấy Lâm Sanh dường như đang nghẹn ngào.
Tám năm,
Nghe sao mà xa xăm đằng đẵng.
Hứa Minh Ưu nghĩ bản thân vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng nổi cảm giác dùng trọn tám năm để hát một ca khúc sẽ ra sao.
Cậu bắt đầu hối hận vì đã đến buổi hoà nhạc này.
Cậu muốn về.
Nhưng Trình Tư túm cậu lại.
Nhìn hắn có vẻ phiền não, bất đắc dĩ nói: Cậu đang nghĩ gì vậy, Hứa Minh Ưu? Người cậu ta nói không phải là tôi.
Hắn ngừng một chút, đoạn nói tiếp: Hứa Minh Ưu, cậu nghe xem, một ca khúc rất êm tai.
Hứa Minh Ưu nhìn về phía Lâm Sanh trên sân khấu:
Ngọn đèn giao hoà tranh sáng tranh tối trên gương mặt cậu ta,
Trong thế giới rạng ngời ấy,
Cậu để lộ một cảm giác hiền hoà bình an vô cùng.
Tiếng lòng bất an dậy sóng của Hứa Minh Ưu rút cục bình tĩnh lại một chút.
Cậu không tài nào lý giải được, là tiếng hát của Lâm Sanh, hay là lời giải thích của Trình Tư, đã khiến cậu nhẹ lòng đến vậy.
Điều duy nhất cậu có thể làm chỉ là nhẹ thốt ra một câu: Ừ, một ca khúc rất êm tai.
Khi Trình Tư đưa tay nắm lấy bàn tay cậu.
________________________________________________
Editor: Giời ơi em biết ghen rồi mà anh cũng biết nắm tay em rồiiiii *giãy*