Cự thú Chương Ngư này phát ra tiếng gào thét, ngay sau đó từng xúc tu quăng
về phía Sở Duyên, muốn trói chặt hắn.
Nhưng Sở Duyên coi như không thấy mấy thứ này.
Hắn tiếp tục tiến lên trước.
Những xúc tu kia sắp chạm vào hắn, lập tức đều rút hết về, như cảm nhận được
sự tồn tại khủng bố nào đó.
Rất rõ ràng, Chi Phối Giả Hắc Ám khổng lồ này không muốn lùi về, nhưng cơ
thể căn bản không theo khống chế.
Ở trước mặt Sở Duyên, Chi Phối Giả Hắc Ám như sinh mệnh cấp thấp, ở trước
mặt tồn tại cao cấp, căn bản không thể dâng lên bất cứ phản kháng gì.
“Tiểu Hắc Tử à, ngươi quậy đã đủ lâu.”
“Nếu lúc trước là ta sáng tạo ra ngươi, như vậy hôm nay sẽ do ta hủy diệt
ngươi.”
Sở Duyên khẽ thở dài một hơi.
“Nhữ (Mày) có quyền lợi gì chi phối sinh mệnh của ta, nhữ chỉ sinh ra sớm hơn
ta mà thôi!”
Chi Phối Giả Hắc Ám phát ra tiếng gào thét, dường như rất không cam lòng.
“Không biết sợ là gì.”
Sở Duyên khẽ lắc đầu.
Sự tồn tại của hắn chính là sự tồn tại của vị cách rất cao, không phải sinh ra sớm
hay muộn có thể thay đổi.
Khởi nguyên giả có vị cách, cho dù sinh ra trong quá khứ hay là sinh ra vào
hiện giờ, đều là tồn tại vô thượng chân chính.
Những lời này của Chi Phối Giả Hắc Ám, đang lừa mình dối người mà thôi.
Giọng nói của Sở Duyên vừa dừng.
Hắn vươn tay ra chộp lấy Chi Phối Giả Hắc Ám.
Nhẹ nhàng nắm một cái.
Chi Phối Giả Hắc Ám đã có cảm giác muốn tránh cũng không tránh được, nó
muốn mở to mắt nhìn thẳng Sở Duyên đang nắm lấy nó, nhưng khi nhìn kỹ Sở
Duyên, nó mơ hồ có cảm giác thần hồn nứt vụn.
Rầm rầm!
Sở Duyên chỉ nắm một cái như vậy.
Cả cơ thể to lớn của Chi Phối Giả Hắc Ám đều bị hủy diệt, phát ra một tiếng
vang rất to xong, Chi Phối Giả Hắc Ám hoàn toàn chết đi.
Nhẹ nhàng bâng quơ.
Chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung.
Một pho tượng Chi Phối Giả, còn là Chi Phối Giả mạnh nhất, cuối cùng chết đi
như vậy.
Sở Duyên đứng ở giữa Tinh Hải, phía sau hắn là tia sáng vô cùng vô tận cắn
nuốt hết hắc ám ở Tinh Hải.
Tia sáng chói mắt, thuần khiết chiếu sáng cả Tinh Hải.
Từng chút từng chút, giống như giọt mưa thánh quang từ vòm trời hàng lâm,
như là hoan hô Sở Duyên trở về.
“Chi Phối Giả Hắc Ám…”
Sở Duyên mở lòng bàn tay ra, bên trong có sương mù đen như mực đang trôi
nổi lơ lửng.
Đây cũng là căn nguyên của Chi Phối Giả Hắc Ám.
Cũng là căn nguyên lúc trước hắn sáng tạo ra.
“Nên diệt.”
Sở Duyên nắm lấy bàn tay.
Đám căn nguyên này bị nghiền nát.
Sau khi làm xong những chuyện này, Sở Duyên khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh
lùng nhìn thoáng qua phía xa, nhìn đám Chi Phối Giả lạnh run rẩy.
“Các ngươi, mỗi người tự dẫn lôi trừng phạt, căn nguyên giảm nửa, nếu lại
phạm giới lệnh, thì đi cùng Chi Phối Giả Hắc Ám đi.”
Giọng nói của Sở Duyên rất nhẹ.
Nhưng từng chữ gằn từ miệng hắn ra, đều truyền tới tai đám Chi Phối Giả ở
phía xa.
Rất nhiều Chi Phối Giả còn chưa kịp phản ứng.
Một dòng sức mạnh thần bí đã cuốn sạch mà đến, chỉ trong nháy mắt tước đoạt
một nửa căn nguyên của bọn chúng.
Khí tức của đám Chi Phối Giả lập tức giảm đi nửa, còn rất bất ổn, nhưng như
vậy còn chưa kết thúc, khi chúng nó mất đi một nửa căn nguyên từng đạo lôi ấn
khắc lên trên, chỉ cần chúng nó rời khỏi Tinh Hải, sẽ gặp phải lôi điện.
Đối mặt với trừng phả có thể nói là cực hạn.
Đám Chi Phối Giả không dám nói nhiều lời, vẻ mặt cả đám sợ hãi quỳ rạp
xuống đất.
“Vạn tạ Vô Danh Chi Chủ giáng xuống trừng phạt.”
Đám Chi Phối Giả vô cùng sợ hãi nói.
“Lui ra.”
Sở Duyên nhẹ nhàng vẫy tay.
Từng dòng sức mạnh vĩ đại thổi bay đám Chi Phối Giả.
Chỉ trong nháy mắt nơi này chỉ còn Sở Duyên và đám Tranh phía sau, cùng với
đám đệ tử của Vô Đạo Tông.
“Đi.”
Sở Duyên không nói bất cứ lời vô nghĩa nào, vẫy tay lần nữa, trong lúc ống tay
áo rộng rãi múa may, cuốn theo sức mạnh thần bí.
Đám Diệp Lạc cũng theo hắn vẫy tay, biến mất tại chỗ.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Tinh Hải rơi vào yên tĩnh.
Giống như tất cả trận đại chiến bùng nổ lúc trước đều là hư ảo.
…
Không biết qua đi bao nhiêu năm tháng.
Cuối cùng Vô Danh Giới yên tĩnh cũng có động tĩnh.
Từng dòng thần quang bay từ Vô Danh Giới ra.
Ngay sau đó tất cả đều tụ tập ở Vô Danh Điện trên không Vô Danh Giới.
Từng giọng nói to lớn tại thần quang hội tụ cùng vang vọng muôn vàn thế giới.
“Từ hôm nay trở đi, Vô Danh Chi Chủ ta trở về, vĩnh trấn Vô Danh Điện.”
“Vô Danh Giới quản thúc muôn vàn thế giới, phân chia 18 thiên địa, thiên địa
đứng đầu do Chi Phối Giả Kiếm Chi Diệp Lạc trấn thủ.”
“Thiên địa thứ hai, do Chi Phối Giả Trận Chi Trương Hàn trấn thủ.”
“Thiên địa thứ ba, Chi Phối Giả Chiến Chi Tô Càn Nguyên trấn thủ.”
“Thiên địa thứ tư, Chi Phối Giả Kế Chi Đạm Đài Lạc Tuyết trấn thủ.”
“Thiên địa thứ năm, Chi Phối Giả Ảnh Chi Tô Hề trấn thủ.”
“Thiên địa thứ sáu, Chi Phối Giả Âm Dương Chi Hoa Thần Y trấn thủ.”
“Thiên địa thứ bảy, Chi Phối Giả Hư Chi Đồ Tuyết Hi trấn thủ.”
“Thiên địa thứ tám, Chi Phối Giả Thực Chi Đồ Dạ Lân trấn thủ.”
“Thiên địa thứ chín, Chi Phối Giả Nhạc Chi Tư Nhạc trấn thủ.”
“Thiên địa thứ mười, Chi Phối Giả Mộng Yểm Tử Tô trấn thủ.”
“Thiên địa thứ mười một, Chi Phối Giả Trùng Chi Ngải Tỉnh trấn thủ.”
“Thiên địa thứ mười hai, Chi Phối Giả Phật Ma Xi Già trấn thủ.”
“Thiên địa thứ mười ba, Chi Phối Giả Đế Chi Lý Thành trấn thủ.”
“Thiên địa thứ mười bốn, Chi Phối Giả Hoang Chi Lâm Mạc trấn thủ!”
“Thiên địa thứ mười lăm, Chi Phối Giả thôn phệ Thao Thế trấn thủ.”
“Thiên địa thứ mười sáu, Chi Phối Giả Nho Đạo Trần Quân trấn thủ.”
“Thiên địa thứ mười bảy, Chi Phối Giả Đạo Chi Diệp Đạo trấn thủ.”
“Thiên địa thứ mười tám, Chi Phối Giả Thiên Thuật Tần Trăn trấn thủ.”
“Từ bây giờ trở đi, ngoại trừ 18 Chi Phối Giả này ra, loại bỏ vị trí Chi Phối Giả
còn lại, nếu không phục có thể tới Vô Danh Điện tìm ta.”
“Ta, Vô Danh Chi Chủ Sở Duyên, quản thúc muôn vàn thế giới ở Vô Danh
Giới, từ chối toàn bộ kẻ thù ở bên ngoài.”
“Nguyện Vô Danh Giới, vĩnh viễn!”
Giọng nói vang dội truyền khắp muôn vàn thế giới.
Vô số sinh linh đều ngẩng đầu nhìn trời, vui sướng hoặc nghi ngờ, sợ hãi hoặc
mê mang.
Vẻ mặt không giống nhau.
Nhưng không hề nghi ngờ, bọn họ đều biết.
Vô Danh Thiên Địa, chủ nhân chân chính đã trở về.
…
Sau khi giọng nói yên tĩnh lại.
Vô Danh Thiên Địa khôi phục yên tĩnh lần nữa, toàn bộ như thường, năm tháng
ở nơi này có vẻ đặc biệt không thú vị.
Không biết qua đi bao nhiêu năm.
Ở thế giới nào đó của Vô Danh Thiên Địa, trong một vùng núi nào đó.
Một tiếng sét vang lên giữa trời quang.
Một sơn môn xuất hiện trên đường nhỏ trong núi.
Dưới sơn môn này, một người mặc trường bào màu trắng, tóc dài như mực lẳng
lặng đứng ở trước sơn môn.
Phía sau người này, là mười tám gương mặt vẻ mặt không giống nhau lẳng lặng
đứng đó.
Không biết qua bao lâu.
Bóng dáng mặc trường bào màu trắng nhẹ nhàng giơ tay lên, thoáng vẽ ra
ngoài, trên sơn môn xuất hiện ba chữ.
“Vô Đạo Tông”.
(Toàn Hoàn Văn)
(