Cảnh tượng này khiến người ta khiếp sợ, phải biết là Gấu Đen nổi tiếng nhờ Ngạnh Công Khí, người bình thường dùng dao còn không làm hắn bị thương được. Nhưng bây giờ, một cái phi tiêu bay ở trên trời lại có thể xuyên qua cơ thể của hắn, lấy mạng hắn chỉ với một đòn. Điều này chứng tỏ người ra tay mạnh như thế nào!
Ngay lập tức, dây thần kinh của tất cả mọi người đều căng lên, bọn họ đột nhiên cảm thấy cảnh giác.
“Đều phải chuẩn bị tâm lý chiến đấu.” Có người lập tức kêu lên.
Chỉ trong chốc lát, những người ở trên phố đều trở nên nghiêm túc, thận trọng đề phòng, người có vũ khí đều lấy ra vũ khí của mình, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng nặng nề căng thẳng, khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Khác với những người khác, Ngô Bách Tuế không thần hồn nát thần tính, càng không thấy căng thẳng chút nào, vì anh nhìn thấy phi tiêu bắn ra từ đâu, anh cũng biết là người đó đã rời khỏi đây rồi, Rõ ràng là đối phương không có ý định bây giờ khai chiến.
Khi tất cả mọi người đều đang chuẩn bị tấn công, Ngô Bách Tuế lại lặng lẽ cất bước đi tới con phố phía trước, Ngô Bách Tuế dừng bước ở nơi cách xác của Gấu Đen một đoạn, sau đó anh cúi xuống nhặt chiếc phi tiêu dính máu ở dưới đất lên.
Ngô Bách Tuế lấy tay lau sạch vế máu và nhìn thấy một hàng chữ nhỏ khắc trên thân của phi tiêu: “9 giờ sáng mai gặp nhau ở núi Bạch Vân.”
Trên phi tiêu còn khắc ký hiệu riêng của Ám Ảnh.
Lần nào giết người Ám Ảnh cũng để lại một ký hiệu, hắn chưa bao giờ che giấu, hắn muốn để người khác biết rằng đây là người chết dưới tay hắn, cái tên Ám Ảnh cũng được đặt như vậy.
Ngô Bách Tuế có thể cảm nhận được câu nói khắc trên phi tiêu này đang nói với anh, Ám Ảnh đang khiêu chiến với anh.
“Thằng ngốc này, nhìn cái gì thế?” Tề Thái đột nhiên đi đến, cướp phi tiêu trong tay Ngô Bách Tuế.
Ông ta vừa nhìn đã phát hiện ra dòng chữ nhỏ ở trên phi tiêu, vậy nên ông ta lập tức ho to lên: “Mọi người mau xem, Ám Ảnh thách thức chúng ta.”
Tất nhiên là là Tề Thái không biết quan hệ của Ngô Bách Tuế và Ám Ảnh, ông ta nghĩ rằng Ám Ảnh đang tuyên chiến với rất cả mọi nguời ở đây.
Những người có mặt trên phố ngay lập tức thả lỏng, vội vàng đến chỗ Tề Thái.
“Đây là ký hiệu của Ám Ảnh đúng không?”
“Đúng vậy, Ám Ảnh giết người đều sẽ để lại ký hiệu này, chữ này chắc chắn là do hắn khắc lên.”
“Ám Ảnh muốn hẹn chúng ta đến núi Bạch Vân quyết chiến?”
“Đúng rồi, trời đất ơi, chúng ta phải đợi đến sáng mai, chẳng lẽ chúng ta phải qua đêm ở đây sao?”
Những tiếng bàn tán không ngừng vang lên trong đám người.
Đêm yên tĩnh trở nên vô cùng ồn ào.
Ám Ảnh đặt thời gian thách thức là 9 giờ sáng mai, rất nhiều người không hài lòng vì đều này. Chẳng những mất công đợi cả buổi chiều, buổi tối còn có vấn đề chỗ ở. Bọn họ đều đến từ nơi khác, nếu về ngay trong đêm, ngày mai lại phải đến sớn, rõ ràng là rất phiền phức.
Nhưng bây giờ nhà dân ở Bạch Vân Cổ Trấn đều đã đóng cửa, nhà trọ khách sạn cũng về cơ bản cũng đóng cửa rồi, quan trọng là tổng số người có mặt ở đây là hơn một nghìn, nhiều người như vậy ăn cơm qua đêm ở đây, quả thực là hơi khó khăn.
Đúng vào lúc bọn họ còn đang oán trách, đột nhiên có một chiếc xe xích lô đi đến chỗ con phố.
Chiếc xe dừng lại, một ông lão 60 tuổi đi xuống từ trên xe.
Cho dù là cách ăn mặc hay hay khí chất, người đàn ông này đều mang lại cảm giác ông ta không tầm thường. Ông ta giống như một văn nhân mặc khách bước ra từ xã hội cổ đại, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mắt ở đây.
Trong ánh nhìn của tất cả mọi người, ông lão bước về phía trước vài bước và lớn tiếng hô lên với bọn họ: “Chào mọi người, tôi là Đỗ Đức Minh, quản gia của nhà Âu Dương, nhà Âu Dương chúng tôi đã chuẩn bị xong dồ ăn, cũng đặc biệt chuẩn bị vài nhà nghỉ để tiếp đón mọi người.”
Gia tộc Âu Dương là gia tộc cổ xưa bám rễ rất sâu ở Giang Đông, họ luôn nằm trong top 3 gia tộc ở tỉnh Giang Đông, địa vị của họ chưa bao giờ lung lay.
Người đến Bạch Vân Cổ Trấn lần này rất nhiều, sau khi xong việc họ sẽ đến thăm nhà Âu Dương, không ngờ quản gia nhà Âu Dương lại đích thân mời họ đến nhà, đây là vinh dự rất lớn đối với rất nhiều người.
Chỉ là bất ngờ này đến quá đột ngột, có một vài người không chấp nhận ngay được, trong đám người có người không biết rõ lắm về nhà Âu Dương không nhịn được lên tiếng hỏi Đỗ Đức Minh: “Đỗ quan gia, tại sao nhà Âu Dương lại muốn tiếp đãi chúng tôi?”
Đỗ Đức Minh trả lời rành rọt: “Trừ gian giệt ác, ai cũng có trách nhiệm, chúng tôi cũng không thể từ chối chuyện đối phó với Ám Ảnh, mọi người đều là người chung chí hướng, nhà Âu Dương chúng tôi cũng sẽ làm tròn nghĩa vụ đón tiếp mọi người.”
Có thể coi lời giải thích này là rất hợp tình hợp lý, cũng khiến mọi người tin phục. Dù sao thì cả Bạch Vân Cổ Trấn đều là địa bàn của nhà Âu Dương, còn Ám Ảnh ngang nhiên xuất hiện tại Bạch Vân Cổ Trấn, khiến người dân Bạch Vân Cổ Trấn hoảng sợ, thậm chí hắn còn giết người ở thị trấn. Hắn đã hoàn toàn khiêu khích sự uy nghiêm của nhà Âu Dương, chẳng trách nhà Âu Dương lại đứng ra cùng tiêu diệt Ám Ảnh với hào kiệt đến từ khắp nơi.
“Đã như vậy thì tôi xin cảm ơn ý tốt của nhà Âu Dương trước.” Người nói câu này tên là Lữ Văn Sơn, đại ca thế giới ngầm của thành phố Vân Châu.
Bạch Vân Cổ Trấn là một thị trấn nằm ở trong thành phố Vân Châu, cho nên Lữ Văn Sơn và nhà Âu Dương cũng coi như có chút quan hệ.
Thấy Lữ Văn Sơn nhận lời, những đại ca khách cũng ồ ạt nhận lời mời của nhà Âu Dương.
Đỗ Đức Minh không hề chậm trễ, thấy mọi người đều đồng ý, ông ta liền lập tức xuất phát, đích thân dẫn đường cho họ đi về phía nhà ở của nhà Âu Dương.
“Cậu Ngô, cậu có đi cùng chúng tôi không?” Khi chuẩn bị đi, Phùng Thắng Lợi vẫn không quên hỏi Ngô Bách Tuế.
“Lão Phùng, ông tưởng nhà Âu Dương là nơi nào, ai cũng có thể bước vào của nhà họ? Nhà họ nể mặt chúng ta nên chúng ta mới được vào. Ông còn muốn dẫn theo thằng ngốc này?” Tề Thái nhìn thấy Phùng Thắng Lợi mời Ngô Bách Tuấn, ông ta lập tức nói vởi vẻ không hài lòng.
Phùng Thắng Lợi nghiêm túc nói: “Cậu Ngô có tư cách này.”
Tề Thái phản bác lại: “Có tư cách hay không, không phải ông nói là được, ông tưởng ông đang ở Tây Nguyên sao?
Phùng Thắng Lợi còn muốn nói thêm, Ngô Bách Tuế lại đột nhiên lên tiếng: “Tôi không đi đâu, ông đi đi.”
Ngô Bách Tuế chưa từng nghĩ đến việc hợp tác với người khác, những người ở đây có cũng được, không có cũng không sao. Trong lòng anh cũng hiểu, Ám Ảnh im hơi lặng tiếng nhiều năm, hôm nay lại đột nhiên bằng lòng xuất hiện, có lẽ là có liên quan đến việc anh giết chết Dạ Kiềm.
Đây là một cuộc đọ sức giữa anh và Ám Ảnh.
Phùng Thắng Lợi biết Ngô Bách Tuế là người không thích nơi ồn ào, thấy Ngô Bách Tuế từ chối, ông ta cũng không miễn cưỡng nữa, ông ta gật đầu nói: “Vậy tạm biệt cậu Ngô.”
Đám người dần dần giải tán, xác chết của Gấu Đen cũng được học trò của hắn khênh đi, con phố chật chội lại một lần nữa trở nên vắng vẻ.
Cuối cùng lại chỉ còn một mình Ngô Bách Tuế cô độc bước trên con phố vắng vẻ, hòa tan vào trong đêm đen âm u.
“Chú đến nhà cháu ăn cơm đi, cháu thuyết phục anh trai cháu rồi, anh ấy đã đồng ý cho chú đến ở.” Đường Dĩnh đột nhiên xuất hiện, chạy đến trước mặt Ngô Bách Tuế, chân thành nói với anh.
Người có tấm lòng nhiệt tình như Đường Dĩnh đúng là hiếm có trên thế gian này, từ lần đầu tiên gặp cô gái này, Ngô Bách Tuế luôn có thể cảm nhận được sự chân thành của cô. Nếu có thể Ngô Bách Tuế không muốn nghi ngờ Đường Dĩnh và anh trai cô. Nhưng anh cảm thấy có rất nhiều chuyện liên quan đến nhà Đường Dĩnh, Ngô Bách Tuế không thể không nghi ngờ. Anh nhìn Đường Dĩnh, do dự hai giây, cuối cùng lên tiếng nói: “Được.”
Ngày mai Ám Ảnh mới xuất hiện, Ngô Bách Tuế cứ mãi ở đây đợi cũng không ổn, đến nhà họ Đường, anh còn có thể hiểu rõ hơn về anh em nhà họ Đường.
Thấy cuối cùng Ngô Bách Tuế cũng đồng ý, Đường Dĩnh lập tức vui vẻ đưa anh về nhà.
Đường Duệ đã làm xong vài món ăn đơn giản, sau khi Ngô Bách Tuế đến, anh ta còn nói với Ngô Bách Tuế: “Nếu em gái tôi không luôn xin tôi, tôi sẽ không đồng ý cho anh ở tại nhà tôi, nhưng anh chỉ có thể ở đây một đêm.”
Đường Dĩnh nói tiếp: “Anh, người đã đến rồi, anh đừng nói lời như vậy nữa.”
Nói xong, Đường Dĩnh lại nhiệt tình nói với Ngô Bách Tuế: “Chú ngồi xuống ăn cơm đi, đừng khách sáo.”
Ngô Bách Tuế thật sự không khách sao, anh ngồi xuồng bên cạnh bàn ăn.
Hai anh em Đường Dĩnh và Đường Duệ cũng cùng ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, bọn họ cầm đũa lên và gắp thức ăn.
Nhưng Ngô Bách Tuế lại không động đũa, Đường Dĩnh không nhịn được hỏi anh với vẻ khó hiểu: “Sao chú không ăn đi?”
Đường Duệ cau mày, chăm chú nhìn Ngô Bách Tuế và nói: “Chẳng lẽ anh sợ tôi cho thuốc độc vào trong thức ăn?”
Ngô Bách Tuế biết Đường Dĩnh luôn đối xử rất tốt với anh, Đường Duệ lại luôn ghét bỏ anh, thái độ của hai anh em với anh đều rất rõ ràng. Xem ra hai người họ đều là người thành thật, có tâm trạng gì cũng không che giấu, dường như hai người này thật sự không có chỗ nào đáng nghi.
Nhưng Ngô Bách Tuế cũng không đến mức sợ trong thúc ăn có độc, trạng thái của anh bây giờ không phải yếu ớt, cho dù trúng độc anh cũng có thể nhanh chóng ép ra. Cho nên sau khi Đường Duệ nói xong, Ngô Bách Tuế liền lặng lẽ cầm đũa lên ăn cơm.
Sau khi ăn cơm, Đường Duệ dọn bát đũa và bắt đầu công việc rửa bát ở trong bếp.
Đừng thấy Đường Duệ là một người đàn ông nhưng những việc này anh ta làm rất thành thạo, trông có vẻ rất có kinh nghiệm, dường như anh ta chính là người đàn ông của gia đình rất đạt tiêu chuẩn, việc nhà nào anh ta cũng làm rất hoàn hảo, anh ta không cho Đường Dĩnh làm bất cứ chuyện gì, Đường Dĩnh giống như một đại tiểu thư được anh ta hầu hạ.
“Chú băng bó vết thương thế này rất dễ bị nhiễm trùng, trong nhà cháu có thuốc, cháu giúp chú bôi thuốc rồi băng bó lại nhé!”
Ngô Bách Tuế nhìn vết thương của mình sau đó gật đầu.
Đường Dĩnh lập tức đưa Ngô Bách Tuế vào trong phòng mình.
Phòng của Đường Dĩnh không lớn, nhưng cách trang trí lại rất tinh tế, ngập tràn phong cách thiếu nữ trẻ trung.
Vừa vào phòng, Đường Dĩnh đã nhanh chóng lấy hộp thuốc ra sau đó nói với Ngô Bách Tuế: “Chú ngồi xuống đi.”
Ngô Bách Tuế rất nghe lời ngồi lên trên ghế, Đường Dĩnh lại giống một cô y tá, nhẹ nhàng cởi áo Ngô Bách Tuế ra, lại xem vết thương Ngô Bách Tuế tùy tiện băng bó, sau đó cô dùng tăm bông thấm cồn khử trùng đơn giản cho vết thương của Ngô Bách Tuế.
“Có đau không?” Đường Dĩnh chỉ sợ làm đau Ngô Bách Tuế, động tác của cô hết sức nhẹ nhàng.
Ngô Bách Tuế vô cảm đáp: “Không đau.”
Thực ra khi dùng cồn xử lý vết thương sẽ rất rát, nhưng chút đau đớn này không làm gì cả với Ngô Bách Tuế.
Tiếp theo bầu không khí chìm trong im lặng.
Đường Dĩnh lặng lẽ lau vết thương, khi lau sạch vết máu ở vết thương, cô mới phát hiện ra vết thương này sâu đến đáng sợ, trái tim cô bất giác đập thình thịch, cô lên tiếng nói với vẻ hơi khó tin: “Sao chú lại bị thương nặng như thế này thế?”
“Tôi đến nhà máy bỏ hoang cô nói, kết quả là có người đặt bẫy từ trước đợi tôi, tôi bị thương vì bị tập kích.” Khi nói câu này, đôi mắt của Ngô Bách Tuế chăm chú nhìn Đường Dĩnh.
———————–