Một đao này, trực tiếp đoạt lấy tính mạng của Ngô Bách Tuế.
Thấy mạng sống bị uy hiếp, đôi mắt Ngô Bách Tuế đang đục ngầu bỗng bừng sáng, cả cơ thể đang tê liệt bỗng cử động, nhanh chóng thu mình lại, trong chợp mắt đã lật người, bật mình đứng thẳng dậy.
Keng!
Hồ Điệp Đao của Hoa Hồng Đỏ chém mạnh xuống đất tạo ra âm thanh lanh lảnh.
“Anh còn có thể đứng dậy sao?” Hoa Hồng Đỏ kinh ngạc.
Đoạn Mệnh Tán là chất kịch độc nguy hiểm nhất của Ngục Huyết, kẻ nào đã trúng độc sẽ lập tức mất mạng, hoàn toàn không có khả năng sống sót, Ngô Bách Tuế có thể cầm cự được đến bây giờ đã là cả một kỳ tích. Nhưng điều còn thần kỳ hơn đang hiện ra trước mắt, Ngô Bách Tuế không chỉ nhạy bén tránh được nhát đao chí mạng của Hoa Hồng Đỏ, mà thậm chí có thể đứng dậy, quả thực khiến người ta không thể tin nổi.
“Chỉ dựa vào vài thủ đoạn đê tiện của các người mà cũng đòi lấy mạng tôi sao?” Ánh mắt Ngô Bách Tuế sắc bén, giọng điệu thâm trầm, lời nói còn mang theo sự khinh miệt sâu sắc.
Keng!
Vừa dứt lời, con dao găm cắm trên người Ngô Bách Tuế bắn ra ngoài, rơi xuống nền đất.
Không cần dùng tay, chỉ dựa vào sức mạnh nội tại của cơ thể đã có thể khiến con dao cắm sâu bên mạn sườn tự bắn ra ngoài, điều này cần sức mạnh lớn đến thế nào chứ, hai mắt mọi người đều trợn trừng, miệng há hốc không nói nên lời.
“Sức mạnh quả là hơn người!” Hoa Hồng Đỏ thấy vậy, không kìm được một tiếng kêu kinh ngạc.
“Vợ của tôi ở đâu?” Ngô Bách Tuế hỏi, giọng điệu trở nên rất lạnh lùng.
Hoa Hồng Đỏ cau mày, lạnh giọng: “Chết đến nơi rồi mà còn rảnh rỗi quan tâm Hạ Mạt Hàn, quả thật là một kẻ si tình, nhưng rất tiếc anh lại sắp phải bỏ mạng rồi.”
Mặc dù Ngô Bách Tuế đã khiến Hoa Hồng Đỏ kinh ngạc nhưng Hoa Hồng Đỏ vẫn phớt lờ, dù sao Ngô Bách Tuế không chỉ bị thương mà còn trúng độc, trong mắt Hoa Hồng Đỏ, Ngô Bách Tuế coi như một kẻ đã chết rồi.
Dứt lời, khí thế Hoa Hồng Đỏ vụt tăng, cô ta lại vung Hồ Điệp Đao lên tấn công Ngô Bách Tuế.
Bịch!
Ngô Bách Tuế đột ngột ra tay, khuỷu tay nhanh như chớp chém ngang người Hoa Hồng Đỏ.
Hoa Hồng Đỏ trúng đòn liền lùi ra sau, lảo đảo rồi ngã bịch xuống đất.
Hoa Hồng Đỏ lần này như mất nửa cái mạng, vết thương tối qua còn chưa khỏi, hôm nay lại bị Ngô Bách Tuế đánh thêm một đòn, ruột gan bị đả thương, cô ta yếu ớt nằm trên mặt đất, có muốn đứng dậy cũng không dậy nổi.
Trong lòng Hoa Hồng Đỏ chịu đả kích rất lớn, Ngô Bách Tuế thân trúng kịch độc mà vẫn có thể dễ dàng đánh gục mình, điều này khiến cô ta không thể chấp nhận nổi.
“Anh không phải đã trúng độc sao? Sao có thể vẫn còn sức mạnh như vậy chứ?” Dạ Kiếm vốn luôn xem thường Ngô Bách Tuế, trong lòng nay cũng dậy sóng, không nhịn được mà hỏi.
Người khác sao có thể hiểu được Ngô Bách Tuế, anh không phải là người bình thường, sẽ không giống như người thường hễ trúng Đoạn Mệnh Tán là mất mạng, cơ thể của anh chứa đựng sức mạnh siêu phàm.
Ngô Thiên hạ độc anh bằng chất độc còn nguy hiểm hơn cả Đoạn Mệnh Tán nhiều lần, nhưng Ngô Bách Tuế vẫn kiên cường ép độc tố ra ngoài cơ thể, sức mạnh xuất chúng đó có thể đánh bại bất kì chất độc nào, nói cách khác, Ngô Bách Tuế giờ đây đã bất khả xâm phạm trước mọi loại độc dược.
Thế nhưng, khi bị nhát dao của Hoàng Quý Lan đâm vào người, Ngô Bách Tuế thật sự đã trúng độc, sức lực bị tổn hại, vết thương cũng khiến Ngô Bách Tuế mất quá nhiều máu, thể trạng chịu ảnh hưởng quá lớn, do đó anh phải mất rất nhiều thời gian mới ép được độc tố của Đoạn Mệnh Tán ra khỏi cơ thể.
Sau khi loại bỏ chất độc, Ngô Bách Tuế vẫn nằm nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, anh cố ý đợi đến khi con cá lớn của Ngục Huyết cắn câu. Lúc này, mấy con cá lớn quả nhiên đã tới, Ngô Bách Tuế không cần giả vờ nữa.
“Chất độc nhãi nhép này mà cũng muốn lấy mạng tôi à?” Ánh mắt Ngô Bách Tuế lạnh lùng quét ngang qua Dạ Kiếm.
Một lời này nói ra khiến tất cả mọi người xung quanh đều lúng túng. Đoạn Mệnh Tán là thứ vũ khí mà Ngục Huyết luôn lấy làm tự mãn, bọn họ đã dùng chất độc này giết chết không biết bao nhiêu người tài, nhưng trong mắt Ngô Bách Tuế bây giờ lại trở thành một chất độc nhãi nhép, điều này khiến các sát thủ của Ngục Huyết chịu sự sỉ nhục nặng nề, vô cùng phẫn uất.
Sắc mặt Dạ Kiếm lại vô cùng điềm tĩnh, hai mắt hắn thậm chí còn sáng bừng lên, hắn thích thú nhìn Ngô Bách Tuế: “Chẳng trách thủ lĩnh lại coi trọng anh đến mức yêu cầu tôi trở về gấp, thì ra anh quả thực có chút bản lĩnh.” Lúc này Dạ Kiếm lại thấy hứng thú với Ngô Bách Tuế.
“Mau nói cho tôi, vợ tôi đang ở đâu?” Ngô Bách Tuế biết đây là người có thể ra lệnh cho Hoa Hồng Đỏ, địa vị chắc chắn không thể thấp, nên anh không phí lời mà trực tiếp chất vấn Dạ Kiếm.
Cho dù bản thân bị thương nặng, nỗi lo canh cánh trong tâm trí Ngô Bách Tuế vẫn luôn là Hạ Mạt Hàn, anh đã dụ rắn ra khỏi hang cũng là để cứu Hạ Mạt Hàn, anh không thể để Hạ Mạt Hàn xảy ra chuyện bất trắc.
Dạ Kiếm khoát tay đáp qua loa: “Điều này tôi cũng không rõ lắm, có lẽ đã chết rồi.”
Hắn hời hợt buông một câu khiêu khích Ngô Bách Tuế.
Trong nháy mắt, đôi mắt Ngô Bách Tuế đỏ quạnh như phun ra lửa. Anh trợn mắt nghiến răng, gầm lên giận dữ: “Vậy tất cả chúng mày cũng chết hết đi!”
Dứt lời, thân hình Ngô Bách Tuế đột ngột chuyển động như vũ bão, xông tới Dạ Kiếm.
Hộc hộc hộc.
Ngô Bách Tuế vừa chuyển động, sáu thanh đao lập tức phóng ra, xé ngang không khí đồng loạt lao về phía Ngô Bách Tuế.
Đó là sáu thanh đoản đao của sáu tên sát thủ cao cấp, cũng là tuyệt kĩ bí truyền của bọn họ, kĩ năng giết người này từ trước đến nay đều khủng khiếp vô cùng, một đao phi ra ắt sẽ đoạt một mạng người.
Ngô Bách Tuế không mảy may do dự, lập tức bay lên nghiêng mình tránh đòn.
Thế nhưng, sáu cây phi đao từ sáu vị trí khác nhau lao nhanh như gió.
Tốc độ của Ngô Bách Tuế có nhanh đến mấy cũng chỉ kịp thời tránh được bốn cây đao.
Còn lại hai cây đao không thể tránh, trong chớp mắt hai tay Ngô Bách Tuế quyết đoán vung lên.
Răng rắc!
Hai ngón tay trái và hai ngón tay phải của Ngô Bách Tuế mỗi bên chụp lấy một cây đao.
Tiếp đao bằng tay không.
Đó là một chiêu Đoạt mệnh phi đao của sát thủ cấp cao hội Ngục Huyết.
Khung cảnh vừa rồi khiến sáu tên sát thủ hoàn toàn chấn động, chiêu thức tuyệt kỹ của bọn họ chẳng những không đả thương nổi một cọng tóc của Ngô Bách Tuế, mà Ngô Bách Tuế còn có thể dùng tay không tiếp đao, khả năng này thật sự siêu phàm.
Sáu tên sát thủ dĩ nhiên đã nhận ra rằng tên Ngô Bách Tuế này là một kẻ đáng gờm.
“Cùng xông lên!”
Mấy tên sát thủ cấp cao nhìn nhau rồi nhất loạt rút kiếm ào ào xông tới từ hai bên, tấn công Ngô Bách Tuế theo thế gọng kìm.
Sáu người đều là những cao thủ hàng đầu của Ngục Huyết, sức mạnh không hề yếu kém, hơn nữa bọn họ mỗi lần ra tay đều nhằm mục đích giết người, nên mỗi chiêu thức tung ra đều cực kỳ hiểm độc, thẳng tay đánh vào những chỗ hiểm trên người đối phương.
Rầm rầm rầm!
Trước sự tấn công của sáu tên sát thủ, Ngô Bách Tuế chuyển động mạnh mẽ, không ngại ngần nghênh chiến, trong chớp mắt hai bên đã đánh giáp lá cà.
Mạn sườn Ngô Bách Tuế bị thương, nếu dùng sức quá đà vết thương sẽ rỉ máu, nên Ngô Bách Tuế vừa đánh vừa xé áo mình buộc chặt miệng vết thương.
Sáu tên sát thủ toàn lực đối phó, sử dụng những kiếm pháp nhà nghề, phối hợp ăn ý với nhau dồn hết sức cùng đánh Ngô Bách Tuế, khí thế và sức mạnh của bọn họ khi liên thủ mạnh gấp mấy lần từng người đơn độc.
Cao thủ có lợi hại đến đâu mà gặp phải sự liên thủ của sáu tên này e rằng cũng đều không chống lại nổi. Nhưng Ngô Bách Tuế lại ứng phó rất dễ dàng, anh dùng phần lớn sức để lo băng bó vết thương, nhưng vẫn có thể đứng giữa một dàn đao kiếm mà thoải mái đỡ đòn, kĩ thuật thành thạo điêu luyện.
Cho dù sáu người bọn họ tấn công như thế nào, liên thủ khéo léo đến đâu, chiêu thức hiểm độc ra sao, Ngô Bách Tuế đều có thể giải quyết dễ dàng, không bị tổn thương dù chỉ là một cọng lông.
Tranh đấu kịch liệt, giằng co vài phút.
Sáu tên sát thủ dường như phải tận lực dùng mọi chiêu thức, nhưng lại không mảy may đả thương được Ngô Bách Tuế.
Đến lúc này, bọn họ đã giở hết các tuyệt kĩ ra, sức lực cũng đã hao tổn không ít, ai ai cũng đều có cảm giác thất bại, khí thế sa sút.
Trái lại Ngô Bách Tuế từ đầu đến cuối đều không lộ ra một nét mệt mỏi, anh còn tận dụng được khoảng cách để băng bó xong vết thương.
Ầm!
Vết thương đã băng kín, Ngô Bách Tuế đột nhiên thét lên một tiếng, khí thế trên người bỗng chốc bùng nổ, anh tựa như mãnh hổ xuống núi, mang theo khí thế mãnh liệt đánh úp mấy tên sát thủ.
Bang bang bang!
Ngô Bách Tuế khí thế hừng hực, đất trời như chấn động, anh điên cuồng xuất chiêu, tốc độ chóng mặt, mọi người dường như không thể nắm bắt những chuyển động của anh nữa, chỉ thấy xẹt qua một bóng hình, sát khí bức người, đợi đến khi sáu tên sát thủ có thể phản ứng, nắm đấm của Ngô Bách Tuế đã đánh vào trái tim bọn họ.
Một chiêu chí mạng.
Tim bị đấm vỡ, sáu tên sát thủ cao cấp giờ chỉ còn là sáu cái xác nằm trơ trọi trên mặt đất.
Tất cả tĩnh lặng.
Không khí đông cứng.
Hơn chục sát thủ áo đen bịt mặt tận mắt chứng kiến sáu sát tên cấp cao của Ngục Huyết bị giết bởi một mình Ngô Bách Tuế. Cú sốc này xông vào lồng ngực khiến tim bọn họ đập nhanh dữ dội. Ánh mắt họ tràn đầy sự khó tin.
Hoa Hồng Đỏ trên mặt đất hoàn toàn sững sờ, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, nếu nói Ngô Bách Tuế khi còn khỏe mạnh có thể lấy một địch sáu, Hoa Hồng Đỏ còn hiểu được, nhưng rõ ràng hắn đã trúng độc, trên người còn có vết thương, với tình trạng này mà hắn vẫn có thể chiến đấu như vậy, một lúc giết chết sáu tên sát thủ cao cấp của Ngục Huyết, kẻ này chính là một tên quái vật!
Ngay người luôn tỏ ra kiêu ngạo như Dạ Kiếm lúc này cũng phải sửng sốt, thực lực của Ngô Bách Tuế vượt xa sự mong đợi của hắn, bây giờ hắn mới thực sự hiểu tại sao thủ lĩnh lại đánh giá cao Ngô Bách Tuế như vậy. Tên Ngô Bách Tuế quả thực không phải là một kẻ đơn giản.
Đây chính là một đối thủ đáng gờm.
Tuy nhiên, Dạ Kiếm không vì thế mà sợ hãi, Ngô Bách Tuế mạnh, hắn cũng không yếu, hắn tin tưởng vào sức mạnh của mình, hay nói cách khác, những người đạt đến trình độ của hẳn đều có sự kiêu ngạo ngấm từ trong cốt tủy. Sự ngạo mạn của Dạ Kiếm vẫn còn đó.
“Ngô Bách Tuế, anh có tư cách trở thành đối thủ của tôi.” Dạ Kiếm nhìn Ngô Bách Tuế, chậm rãi mở miệng nói.
Nói đến đây, hắn liếc nhìn mạn sườn Ngô Bách Tuế: “Nhưng hiện tại anh bị thương, tôi sẽ không lợi dụng lúc đối thủ gặp bất lợi, đợi sau khi anh bình phục, tôi sẽ đến tìm anh. “
Hoa Hồng Đỏ nghe lời này của Dạ Kiếm đột nhiên tỉnh táo lại, cô ta vội vã đứng dậy một cách khó nhọc, thuyết phục Dạ Kiếm: “Nhị đương gia, anh không thể thả hắn đi. Kẻ này rất nguy hiểm, phải tranh thủ lúc hắn bị thương mà ra tay diệt trừ.” Ngô Bách Tuế khi bị thương đã đáng sợ đến như vậy, đợi đến lúc hắn bình phục thì xong rồi, Hoa Hồng Đỏ không thả hổ về rừng, để lại một mối họa.
Dạ Kiếm phớt lờ cô ta, giọng điệu ngạo mạn nói: “Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn không phải phong cách của tôi. Trước sau khi hắn cũng chết, để hắn sống thêm hai ngày cũng chẳng sao.” Hiếm khi gặp được một đối thủ khiến hắn phải xem trọng, dĩ nhiên hắn muốn đường đường chính chính mà tỉ thí một trận.
Dứt lời, hắn liền đưa theo những kẻ còn sót lại rời đi.
“Tao đã cho chúng mày đi chưa?” Bọn họ mới bước vài bước, Ngô Bách Tuế liền lạnh giọng hỏi.
Dạ Kiếm dừng bước nhìn Ngô Bách Tuế: “Anh có ý gì đây?”
Hai mắt Ngô Bách Tuế đỏ ngầu, gằn từng chữ: “Giao vợ và mẹ vợ của tao ra đây, nếu không tất cả chúng mày đều sẽ chết.” Sát khí của Ngô Bách Tuế lúc này rất nặng nề, anh không có ý định tha cho bất kỳ kẻ nào ở đây.
Nghe những lời của Ngô Bách Tuế, ánh mắt Dạ Kiếm trở nên lạnh như băng, hắn ta cầm kiếm vung mạnh xuống đất.
Choang!
Một tiếng vang lên, gạch lát vỡ tung.
Vỏ kiếm trong tay Dạ Kiếm cắm thẳng xuống nền nhà xưởng.
Sau đó, hắn nói với sát khí hừng hực: “Tao vốn định để mày sống thêm hai ngày, nhưng mày lại không biết quý trọng. Vậy thì, bây giờ tao sẽ tiễn mày lên đường!”
Dứt lời, Dạ Kiếm cầm chuôi kiếm trong tay và đột ngột rút thanh bảo kiếm của mình ra.
Thanh kiếm này có tên Thanh Hồng kiếm, được rèn bằng vật liệu đặc biệt, mũi kiếm sắc bén, chém sắt như chém bùn, lưỡi kiếm sắc bén sáng loáng.
Thanh Hồng kiếm được rút khỏi vỏ, sáng bừng lên trong tức khắc, mũi kiếm trong bóng đêm u ám của nhà xưởng tỏa ra một thứ ánh sáng lóa mắt…