Chàng Khờ Ở Rễ

Chương 40: Ánh nhìn của vô số người




Một trăm triệu!

Giọng nói của Ngô Bách Tuế xuyên qua loa, vang vọng khắp căn sảnh đấu giá.

Tiếng vọng quẩn quanh khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

Căn sảnh to lớn đột nhiên lại chìm vào tĩnh lặng. Tất cả các nhân viên cùng im bặt.

Trong tích tắc, vô số những ánh mắt cùng đổ dồn về phía căn phòng số một.

Tất cả mọi người đều vừa kinh ngạc vừa tò mò, vị sếp to vừa ra giá một trăm triệu là ai đây.

Hạ Mạt Hàn trong phòng cũng giật bắn mình vì câu ra giá một trăm triệu đột ngột của Ngô Bách Tuế.

Cô lập tức tắt micro của Ngô Bách Tuế, nóng nảy bảo anh: “Anh điên à? Anh định làm gì?”

Ngô Bách Tuế nghiêm túc trả lời: “Không phải anh đã nói rồi sao, anh muốn tặng em sợi dây chuyền này.”

Hạ Mạt Hàn sợ sệt: “Tặng cái gì chứ? Em không muốn, anh có biết một trăm triệu là bao nhiêu không? Trong thẻ của anh có thể có chừng nào tiền? Anh có biết đấu giá mà không trả nổi tiền sẽ có kết cục ra sao không? Sao anh lại nói bậy nói bạ như vậy?” Hạ Mạt Hàn càng nói lại càng sốt ruột, cô lo lắng tới nỗi suýt bật khóc tới nơi, cô thật sự đã cảm thấy sợ hãi rồi.

Phản ứng của Hạ Mạt Hàn kiến Ngô Bách Tuế cũng thấy hoảng. Hôm nay anh đưa Hạ Mạt Hàn tới đây vì muốn tiết lộ một phần thân thế của mình cho cô. Anh muốn chậm rãi để lộ bản thân mình từng chút một, rồi cuối cùng sẽ khiến Hạ Mạt Hàn chấp nhận thân phận thật sự của mình.

Nhưng Ngô Bách Tuế không thể ngờ rằng chỉ mới một trăm triệu thôi mà Hạ Mạt Hàn đã có phản ứng mạnh tới vậy, thật sự anh đã đánh giá cao khả năng tiếp nhận của cô rồi.

Cũng không còn cách nào khác, anh chỉ đành giải thích với Hạ Mạt Hàn: “Em đừng lo, giá trị thực tế của Guardian Heart vượt quá một trăm triệu, chắc chắn sẽ có người tăng giá.”

Quả đúng như vậy, Ngô Bách Tuế vừa dứt lời, Kim Vinh đã ra giá ngay: “Một trăm mười triệu.”

Kim Vinh đã cực nhọc xoay sở trong xã hội nhiều năm, có đôi mắt nhạy bén hơn bất cứ ai, đương nhiên ông ta có thể thấy được giá trị của sợi dây chuyền Guardian Heart đã vượt quá một trăm triệu. Ông ta không thiếu một trăm triệu, mà quan trọng hơn là ông ta thật sự muốn có được Guardian Heart.

Nghe thấy có người nâng giá, Hạ Mạt Hàn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn không thể yên tâm, bèn nghiêm khắc cảnh cáo Ngô Bách Tuế ngay: “Anh không được ra giá nữa, nếu không em sẽ giận thật đấy.”

Thấy Hạ Mạt Hàn nghiêm túc như vậy, Ngô Bách Tuế cũng không thể phản đối cô, anh chỉ đành đáp: “Ừ.”

Kim Vinh vừa ra giá, phòng đấu giá yên tĩnh lại sục sôi, tâm trạng của tất cả mọi người đều đang dâng trào cuồng nhiệt.

Tại thành phố Giang Châu này rất hiếm gặp một buổi đấu giá nào có giá trị hơn một trăm triệu, hôm nay lại may mắn tới vậy, mọi người thật sự rất cuồng nhiệt phấn khích, gần như ai ai cũng cảm thấy phấn chấn tinh thần, thưởng thức trận chiến có một không hai này trong sự kích động.

“Một trăm hai mươi triệu.” Giọng nói này vang lên từ căn phòng số sáu, dường như người trong căn phòng này đã quyết ý muốn đối đầu với Kim Vinh. Kim Vinh vừa hét giá, người này bèn nâng giá lên theo.

“Một trăm ba mươi triệu.” Kim Vinh tiếp tục lên tiếng.

“Một trăm bốn mươi triệu.” Người trong căn phòng số sáu cũng không chịu yếu thế, tiếp tục lên tiếng.

Kim Vinh đã vất vả làm ăn bao nhiêu năm, tích cóp được rất nhiều tiền bạc, đối với ông ta mà nói, tính mạng quan trọng hơn tiền nhiều, dù sao thì lúc ra đời hay khi chết đi cũng chẳng mang được nó theo, lúc còn sống, hưởng thụ được thì cứ hưởng thụ, quan trọng nhất là vui vẻ, ông ta rất hài lòng với sợi dây chuyền này, đã quyết phải tặng nó cho vợ mình. Ông ta nhất định phải lấy được nó.

“Một trăm năm mươi triệu.” Kim Vinh trầm mặt, tiếp tục cất lời.

Cuộc chiến càng lúc càng cam go.

Tất cả mọi người càng lúc càng phấn khích.

“Hai trăm triệu.”

Trong lúc mọi người đều đang cho rằng phòng số sáu sẽ lại hét giá thì đột nhiên, một người đàn ông đeo mặt nạ ngồi trên hàng ghế thường của đại sảnh lại bất ngờ hét giá hai trăm triệu.

Trong phòng đấu giá thường xuyên xảy ra những lần cạnh tranh ác ý, thậm chí là đến cuối buổi đấu giá cũng có thể nảy sinh mâu thuẫn vì ra giá, vậy nên trong buổi đấu giá có rất nhiều người đeo mặt nạ để giấu đi thân phận, đây là một hành động hợp lệ.

Đương nhiên cũng có vài người trong số đó là nhân viên nội bộ của phòng đấu giá, bọn họ buộc phải đảm bảo vật phẩm đấu giá không bị lỗ nên sẽ ra giá trong những lúc thích hợp, người ta gọi đây là lừa đảo.

Lúc này, người đàn ông ra giá hai trăm triệu chính là nhân viên nội bộ.

Nhưng không phải anh ta đang giở trò lừa đảo, cũng không phải muốn tăng giá vật phẩm, anh ta nhắm vào sợi dây chuyền là vì Ngô Bách Tuế đã ra giá.

Ban nãy Ngô Bách Tuế ra giá một trăm triệu, tổng giám đốc của Resort Ngọa Long đã biết ngay Ngô Bách Tuế muốn Guardian Heart. Nếu đã vậy, dù thế nào thì tổng giám đốc cũng sẽ bảo đảm cuối cùng sợi dây chuyền sẽ nằm trong Ngô Bách Tuế.

Resort Ngọa Long trải khắp cả nước, chi nhánh nào cũng có một tổng giám đốc, quy tắc hàng đầu của mỗi vị tổng giám đốc là nếu trong resort có một vị khách quét được nhận diện gương mặt, họ buộc phải tập trung tinh thần, cố gắng hết sức để phục vụ, thỏa mãn tất cả yêu cầu của người này.

Mà hôm nay, lần đầu tiên có người quét được nhận diện gương mặt tại Resort Ngọa Long chi nhánh Giang Châu. Đương nhiên chuyện này đã khiến nội bộ Resort Ngọa Long phải xôn xao.

Nhìn bề ngoài thì hôm nay Resort Ngọa Long cũng không khác biệt nhiều so với mọi khi, nhưng trên thực tế, tất cả các nhân viên của Resort Ngọa Long đều đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp. Đặc biệt là tổng giám đốc, ông ta thấy mình như đang bước trên băng mỏng, sợ kinh hồn bạt vía. Sếp lớn của Resort Ngọa Long đã tới thành phố Giang Châu rồi, nếu phía ông ta có để xảy ra bất cứ sai sót nào thì coi như xong đời. Vậy nên hôm nay tổng giám đốc thật sự đã chú ý quan tâm tới Ngô Bách Tuế từng phút từng giây trên mọi phương diện, kỹ càng không để sơ sót dù chỉ một chút. Ngô Bách Tuế cần gì, bọn họ nhất định phải thỏa mãn ngay.

Buổi đấu giá lại rộ lên.

Một vị khách ngồi ghế hàng phổ thông lại hét giá hai trăm triệu, chuyện này quả thật quá đỗi quái lạ. Tất cả mọi người đều kinh ngạc tột cùng, tiếng bàn luận xôn xao lại ào ào vang lên:

“Chuyện này là sao vậy, có người ngồi ghế thường lại ra giá hai trăm triệu sao?”

“Người ngồi đây chắc chắn không thể là kẻ tai to mặt lớn gì rồi, có phải đang bày trò lừa đảo không đấy?”

“Có thể đấy, không thì ở đây làm gì có ai lại bỏ hai trăm triệu ra mua một sợi dây chuyền?”

“Cũng chưa chắc, có thể là một sếp lớn quyền lực nào đó cho người tới đấu giá chứ không đích thân xuất hiện.”

Đủ các tiếng bàn tán liên tiếp vang lên, thật sự mọi người đều vừa ngạc nhiên vừa thấy khó hiểu trước cảnh tượng này.

Đến cả những sếp sòng ngồi trong phòng riêng cũng phải kinh ngạc trước con số hai trăm triệu. Các căn phòng cùng chìm vào im lặng.

Vẻ mặt Kim Vinh trong căn phòng số tám cũng xanh mét, lúc trước khi ăn cơm, lòng dạ ông ta đã cảm thấy vô cùng khó chịu vì tên Ngô Bách Tuế lỗ mãng rồi. Nào ngờ hiện giờ tại buổi đấu giá, ông ta lại gặp được thêm một tên lỗ mãng nữa?

“Hai trăm triệu lần thứ nhất.” Đấu giá viên thấy không ai ra giá bèn cất lời.

Những căn phòng riêng vẫn lặng như tờ.

“Hai trăm triệu lần thứ hai.” Đấu giá viên tiếp tục lên tiếng.

“Hai trăm mười triệu.” Sau quãng lặng kéo dài, cuối cùng Kim Vinh vẫn lên tiếng. Thành thực mà nói, đối với Kim Vinh, hai trăm triệu cũng đã là một khoản tiền khổng lồ. Nhưng cũng không còn cách nào khác, ông ta không phải là con người dễ dàng chịu thua, dù người đàn ông đeo mặt nạ có đang giở trò lừa đảo thì ông ta cũng phải quyết bằng được.

“Ba trăm triệu.” Người đàn ông đeo mặt nạ lại lên tiếng một cách lưu loát quả quyết, không hề dây dưa dài dòng. Tổng giám đốc của Resort Ngọa Long đã ra mệnh lệnh tuyệt đối rồi, chắc chắn không được để Guardian Heart rơi vào tay người ngoài.

Một sợi dây chuyền giá ba trăm triệu, nếu tiết lộ ra ngoài thì e rằng cả thành phố sẽ phải sửng sốt.

Những người có mặt ở đây đều đã kinh ngạc, điên đảo.

Người có thể tham gia buổi đấu giá của Resort Ngọa Long chắc chắn không phải hạng bình thường, nhưng sợi dây chuyền ba trăm triệu vẫn vượt quá sự tưởng tượng của toàn bộ mọi người. Đồng thời, mọi người cũng có thể chắc chắn người đàn ông đeo mặt nạ không hề lừa đảo. Nếu muốn lừa đảo thì anh ta sẽ không ra cái giá như vậy, anh ta đang ép những người khác không dám hô giá cao hơn!

Quả thật cả phòng đấu giá rộng lớn đều không ai dám nâng giá lên nữa.

Đến cả kẻ lão luyện như Kim Vinh giờ cũng phải rút lui, không phải ông ta không bỏ ra ba trăm triệu được, chỉ là cuộc giao dịch này không hề đáng giá, hoàn toàn không cần thiết.

Cuối cùng, Guardian Heart đã được chốt với cái giá ba trăm triệu.

Về phần sợi dây chuyền rơi vào tay ai, người đàn ông đeo mặt nạ là ai, hoặc nói cách khác, người đứng sau lưng anh ta là ai thì không kẻ nào hay biết.

Buổi đấu giá giải tán, mọi người nhao nhao phỏng đoán, rốt cuộc kẻ bí ẩn nào đã bỏ ba trăm triệu ra để mua một sợi dây chuyền.

Ngay cả Hạ Mạt Hàn cũng vô cùng kinh ngạc, cô liên tục cảm thán: “Trời ạ, ba trăm triệu, đúng là khó tin thật, sợi dây chuyền này đáng giá tận ba trăm triệu, rốt cuộc ai có thể may mắn đeo món đồ ba trăm triệu này lên cổ đây?”

Giọng điệu của cô chứa đầy sự ao ước khát khao, dường như người may mắn đó là một nữ thần trên trời cao, xa xôi vời vợi.

Chỉ mình Ngô Bách Tuế biết nữ thần may mắn trong lời Hạ Mạt Hàn chính là cô.

Ngô Bách Tuế biết rõ người thắng cuộc đấu giá sợi dây chuyền chính là nhân viên nội bộ của phòng đấu giá, cũng có nghĩa cuối cùng Guardian Heart sẽ rơi vào tay anh.

Thấy Hạ Mạt Hàn thích sợi dây chuyền đó như vậy, Ngô Bách Tuế cũng cảm thấy rất yên lòng vui mừng, anh càng chắc chắn đây chính là món quà tốt nhất để tặng cho Hạ Mạt Hàn.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, có vài người rời khỏi Resort Ngọa Long để trở về nhà, một vài người thì chọn nghỉ lại resort.

Resort Ngọa Long rất lớn, trong đó một tòa nhà dành riêng cho khách ngủ lại.

Tòa nhà này mang tên Tòa nhà Ngọa Long.

Vẻ ngoài của Tòa nhà Ngọa Long rất đặc sắc, nó có sự dung hợp giữa kiến trúc hiện đại của phương Tây và kiến trúc cổ đại trong nước, vừa mang vẻ lộng lẫy kinh điển cổ đại vừa có nét hùng vĩ hoành tráng hiện đại, vừa truyền thống nhưng cũng vừa thời thượng.

Tòa nhà hệt như một tòa kim tự tháp, càng lên càng cao tầng càng nhỏ, phòng càng ít.

Tầng cao nhất chỉ có một căn phòng, có tên là phòng chữ Thiên.

Tòa nhà Ngọa Long có tổng cộng hai mươi mốt tầng, theo như quy tắc tại đây, các khách ngủ lại được phân chia theo thẻ VIP, thẻ bạc sẽ được ở từ tầng một tới tầng năm, thẻ vàng ở từ tầng sáu tới tầng mười, thẻ bạch kim là tầng mười một tới mười lăm, còn thẻ kim cương sẽ trú lại tầng mười sáu tới tầng hai mươi.

Theo lẽ thường, người có thể ngủ tại tầng hai mươi chính là người có máu mặt, mang thân phận cao tột đỉnh.

Nhưng từ khi Resort Ngọa Long được khai trương tới nay, chưa từng có một ai được ở trong phòng chữ Thiên tại tầng hai mốt, không có bất cứ một ai. Căn phòng này có mà cũng như không vậy.

“Đi thôi, chúng ta vào nghỉ trong Tòa nhà Ngọa Long thôi.” Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, Ngô Bách Tuế bèn nói với Hạ Mạt Hàn.

Hạ Mạt Hàn vội nói: “Không cần đâu, nơi này đắt đỏ lắm, anh đừng lãng phí tiền.” Dù cô biết Ngô Bách Tuế có chút tiền, nhưng Hạ Mạt Hàn cũng không muốn lãng phí như vậy.

Ngô Bách Tuế biết Hạ Mạt Hàn tiếc tiền, anh bèn giải thích: “Không sao đâu, đây là phần thưởng của người may mắn, chúng ta có thể ở lại đây miễn phí.”

Nghe vậy, Hạ Mạt Hàn cảm thấy vui vẻ ngay: “Thật không?”

Ngô Bách Tuế gật đầu, sau đó, hai người bèn chậm rãi rời đi.

Đúng lúc này, căn phòng chữ Thiên của Tòa nhà Ngọa Long đã sáng đèn.

Căn phòng chữ Thiên không có vách tường, bốn mặt đều là thủy tinh trong suốt, đèn phòng vừa bật sáng, căn phòng đã trông như một viên dạ minh châu khổng lồ đang tỏa sáng, treo trên đỉnh Tòa nhà Ngọa Long, chiếu sáng khắp chốn.

Từ khi khai trương đến bây giờ, đây là lần đầu tiên phòng chữ Thiên sáng đèn.

Nói cách khác, phòng chữ Thiên sắp có người ở rồi.

Viên “dạ minh châu” thắp sáng màn đêm, đồng thời còn khiến cả resort phải xôn xao.

Tức khắc, toàn bộ khách khứa của resort gần như đều cùng chạy ra, bọn họ chạy tới phía ngoài Tòa nhà Ngọa Long, vây quanh ngắm nghía cảnh tượng hoành tráng.

“Ông, ông ơi, chỉ là phòng chữ Thiên có người ở thôi mà, có gì kỳ lạ đâu chứ sao mọi người đều hào hứng ào tới xem vậy?” Trong một quán trà bên cạnh Tòa nhà Ngọa Long có một cô gái mười bảy mười tám tuổi ngậm kẹo que, thấy một đám người đang nháo nhác trước Tòa nhà Ngọa Long, cô không khỏi tò mò cất câu hỏi.

Ngồi đối diện cô gái trẻ là một ông già đầu tóc bạc phơ.

Ông già tóc bạc là người từng trải, đã kinh qua đủ những sóng to gió lớn, nhưng lúc này lòng ông cũng vô cùng kích động, nghe thấy câu hỏi của cháu gái, ông không khỏi thở dài: “Phòng chữ Thiên của tất cả các chi nhánh Resort Ngọa Long đều chưa từng có người ở, hôm nay phòng chữ Thiên sáng đèn, chắc chắn sẽ có người lưu lại đó rồi. Ngọa Long Ngọa Long, xem ra đêm nay thật sự sẽ có rồng xuất hiện rồi. Tiểu Thanh, cháu nhìn cho kỹ đi, xem ai ở lại căn phòng này, đó là người mà cả gia tộc ta phải ngưỡng vọng.”

Người đứng xem bên ngoài càng lúc càng đông, Hàn Phi, Đổng Tiểu Ngọc, Du Chí Viễn, Trần Vũ Hàm cũng đã có mặt dưới Tòa nhà Ngọa Long.

Vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm căn phòng chữ Thiên trên đỉnh Tòa nhà Ngọa Long, mọi người đều muốn biết rốt cuộc vị thần tiên nào sẽ ở lại phòng chữ Thiên.

Trong ánh mắt chăm chú của vô số người, Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn ngồi trên chiếc xe cáp chuyên dụng, được chầm chậm đưa vào phòng chữ Thiên…