Dưới sự dẫn dắt của Đường Chấn Phong, mấy người nhanh chóng đến được lối ra vào duy nhất của nhà họ Đường, cũng chính là cổng lớn của nhà họ Đường.
Cổng lớn này không giống với những cánh cổng bằng gỗ vừa to vừa dày vừa nặng của các gia tộc khác. Nó là một cánh cổng vô hình có dạng như trận pháp, hơn thế nữa, trận pháp này khá mạnh mẽ, khí thế của nó cực kỳ khác biệt.
Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đến vừa đến gần nơi này đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo như vực sâu. Luồng khí này vô cùng đáng sợ, đồng thời cũng có cảm giác vô cùng bức bối. Ngô Bách Tuế hiểu rõ, chỉ với khả năng của bản thân anh, tuyệt đối không thể nào đột phá được trận pháp này. Cho nên, nếu làm theo suy nghĩ lúc trước, anh muốn xông vào từ nơi này, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Ngoài trận pháp kiên cố không thể nào phá vỡ ra, trước cánh cổng này còn có hai đội quân cực kỳ hùng hậu canh giữ. Đây không phải lính gác cổng bình thường, mỗi người trong số họ đều là Vũ Thánh với thực lực không hề tầm thường, còn được gọi là Môn Thần.
Đường Chấn Phong vừa đến đã lấy ra một tấm lệnh bài bằng vàng vô cùng tinh xảo, nghiêm túc nói với mấy Vũ Thánh canh cổng: “Chúng tôi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ”.
Vũ Thánh canh cửa quan sát lệnh bài bằng vàng với gương mặt không cảm xúc, sau đó gật gật đầu, để nhóm người của Đường Chấn Phong được thông qua.
Tại nhà họ Đường, lệnh bài bằng vàng tương đương với giấy phép ra vào. Nếu Vũ Thánh canh cổng xác nhận lệnh bài là thật sẽ không ngăn cản, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cho qua.
Đường Chấn Phong không chần chừ gì, lập tức dẫn Đường Dĩnh và những người khác bước tới bên trên một viên gạch độc lập hình tròn ở vị trí trung tâm của trận pháp trước cổng.
Đợi khi toàn bộ năm người đã đứng trên viên gạch hình tròn, Đường Chấn Phong lập tức nghiêm túc nói với Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế: “Đứng vững đấy!”
Dứt lời, Đường Chấn Phong cầm lệnh bài bằng vàng trong tay mình, ấn mạnh xuống một khe hở thoắt ẩn thoắt hiện trong hư không.
Uỳnh!
Lệnh bài bằng vàng vừa tiến vào lỗ hổng, ngay lập tức, dưới chân họ truyền tới cảm giác chấn động kịch liệt. Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế đứng trên viên gạch rung lắc này chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, cơ thể lắc lư.
Sau khi cảm giác choáng váng này kéo dài được vài giây thì năm người họ trực tiếp từ bên trong trận pháp này hô biến tới một vùng đất xanh rì với tầm nhìn thoáng đãng.
Thảm cỏ xanh mướt trước mặt, hơi thở trong trẻo của thiên nhiên, đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy vô cùng vô tận, hoàn toàn khác biệt với cảnh sắc nhà họ Đường. Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế nhìn thế giới rộng lớn này, trong ánh mắt bỗng lộ ra vẻ kích động.
Cuối cùng họ cũng rời khỏi nhà họ Đường rồi.
Nhà họ Đường nằm sâu trong cấm địa của nhà họ Ngô. Bầu trời của cấm địa nhà họ Ngô về cơ bản luôn bị sương trắng bao phủ, nhưng nơi này có bầu trời xanh trong như gột rửa, đồng cỏ ngút ngàn, non xanh nước biếc, không khí tươi mới, tuyệt đối không phải nơi u ám quái dị như cấm địa nhà họ Ngô.
Ngô Bách Tuế ngó nghiêng xung quanh một hồi rồi khẽ hỏi Đường Dĩnh: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Đường Dĩnh nhìn về phía Ngô Bách Tuế, nhỏ giọng trả lời anh: “Đây là ngoại ô phía Tây của Yến Kinh, cũng là lối ra an toàn duy nhất của nhà họ Đường. Nếu hai bố con anh muốn ra ngoài, cũng chỉ có thể thông qua trận pháp ban nãy để đến được đây, nếu không, chưa ra khỏi nhà họ Đường đã chết ngắc rồi”.
Trước kia Đường Dĩnh khuyên Ngô Bách Tuế đừng tự mình rời khỏi nhà Đường quả thực vì cô không muốn Ngô Bách Tuế lao vào chỗ chết một cách vô ích. Không có lệnh bài bằng vàng thì không ai ra được khỏi nhà họ Đường, nếu cố tình bỏ trốn chỉ có đường chết thôi.
Nghe Đường Dĩnh nói vậy, trong lòng Ngô Bách Tuế không khỏi cảm thấy chấn động. Quả nhiên nhà họ Đường vô cùng mạnh mẽ, dùng hẳn trận pháp có thể khiến người ta nhảy từ chốn sâu thẳm trong cấm địa nhà họ Ngô đến khu ngoại ô phía Tây, trận pháp này quá mạnh, quá thần kỳ. Đại sư trận pháp thông thường tuyệt đối không có khả năng bày ra được trận pháp như vậy.
Khi Ngô Bách Tuế vẫn còn đang ngẩn ngơ, Ngô Thanh Đế hít một hơi thật sâu bầu không khí tự do này, sau đó vội vàng nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà họ Ngô thôi”.
Có thể thoát ra khỏi hang hùm như nhà họ Đường thật sự không dễ dàng gì, họ may mắn có được sự giúp sức từ Đường Chấn Phong mới thoát được khỏi nhà họ Đường một cách thuận lợi. Nếu không phải Lục trưởng lão đột nhiên muốn giết Ngô Bách Tuế, chắc chắn hai bố con vẫn bị nhốt trong nhà họ Đường. Cho nên, Ngô Thanh Đế cực kỳ quý trọng sự tự do khó khăn lắm mới lấy được này, ông muốn nhanh chóng quay về nhà họ Ngô, mở chiếc túi gấm, tìm ra phương pháp giải quyết tình cảnh khốn khó trước mắt.
Đường Chấn Phong nghe ông nói vậy cũng gật đầu: “Đi thôi!”
Vì thế, năm người họ lập tức rời khỏi khu ngoại ô phía Tây, đi thẳng về phía trang viên nhà họ Ngô.
Khoảng giờ trưa, năm người họ tới cổng lớn của trang viên nhà họ Ngô.
Bên ngoài cổng lớn có hộ vệ của nhà họ Ngô canh gác. Sau lần trước Ngô Bách Tuế rời đi, Ngô Thiên tăng cường thêm hàng phòng thủ của trang viên này. Hộ vệ sẽ luân phiên nhau đứng gác, đồng thời đi tuần trong và ngoài, không dám lơ là cảnh giác.
Vừa nhìn thấy Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế, hộ vệ canh cổng đã kích động vô cùng, họ lập tức cho qua, đồng thời báo cáo lên trên.
Ngô Thanh Đế, Ngô Bách Tuế, Đường Dĩnh, Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên thuận lợi tiến vào trang viên nhà họ Ngô.
Năm người họ bước đi trong trang viên, chưa đi được bao lâu thì một nhóm người nhà họ Ngô đã nghênh đón họ ở ngay phía trước.
Ai nấy đều tỏ ra vô cùng kích động và quá đỗi vui mừng.
Đối với người nhà họ Ngô mà nói, Ngô Thanh Đế là Đấng cứu thế của họ, là trụ cột của nhà họ Ngô; Ngô Bách Tuế là thần bảo hộ của nhà họ Ngô, là Chiến Thần mạnh nhất. Có họ ở đây, người nhà họ Ngô mới yên tâm hơn.
Mấy ngày nay, người nhà họ Ngô đều biết Ngô Thanh Đế hôn mê nên bị người ta cướp đi, Ngô Bách Tuế đi cứu bố. Người nhà họ Ngô lo lắng cho an nguy của Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế, họ vẫn luôn chờ mong hai người này sớm quay trở về, đồng thời cũng hi vọng Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế quay lại tọa trấn nhà họ Ngô.
Bây giờ hai người họ thực sự bình an trở về, hơn nữa Ngô Thanh Đế còn tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đương nhiên khiến người nhà họ Ngô vui mừng.
Đám đông nhà họ Ngô chạy tới nghênh đón Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế càng lúc càng nhiều, con đường vốn thông thoáng bỗng chốc bị người ta chen chúc chật ních, đủ thứ âm thanh reo hò, hoan hô tràn ngập trong đó.
“Tam thiếu gia thực sự thành công rồi, cậu ấy thực sự đưa được lão gia chủ về rồi!”
“Tốt quá rồi, Tam thiếu gia đúng là thần quá mà, cậu ấy giỏi quá đi mất!”
“Đúng vậy đúng vậy, có Tam thiếu gia và lão gia chủ ở đây, chúng ta yên tâm được rồi”.
Thời khắc này, Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế cứ như Hoàng đế được muôn người ủng hộ, thắng trận trở về trong tiếng hò reo của đám đông.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Đường Chấn Phong cũng thấy xúc động. Trước nay ông ta luôn coi khinh đám người phàm của thế giới bên ngoài, nhưng những người phàm này mới có tâm, mới có tình người, mới biết cảm tạ ân đức. Còn nhà họ Đường giống như địa ngục lạnh lẽo, không hề có tình cảm, một khi đụng chạm tới gia quy hoặc thực lực không đủ mạnh sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, đây chính là sự tàn khốc của nhà họ Đường.
Đường Chấn Phong không phải người nặng tình, nhưng lần này, ông ta muốn bảo vệ con gái đến nơi đến chốn, dốc lòng làm tròn trách nhiệm của một ông bố.
Trong cảnh ồn ào náo nhiệt ấy, Ngô Thiên đi xuyên qua dòng người, rảo bước tới trước mặt Ngô Thanh Đế.
Mấy hôm nay, Ngô Thiên gần như ăn không ngon ngủ không yên. Hắn biết sự lớn mạnh của nhà họ Đường, càng biết khó khăn của Ngô Bách Tuế khi đi cứu bố, thực ra hắn không dám ôm hi vọng gì. Hắn cứ tưởng Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế sắp phải bỏ mạng ở nhà họ Đường rồi. Nếu hai người này gặp chuyện gì, Ngô Thiên chắc chắn xong đời. Cho nên Ngô Thiên cứ lo lắng mãi, bây giờ được thấy Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế bình an trở về, Ngô Thiên bỗng chốc thở phào một hơi. Tảng đá khổng lồ đè nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống, hắn kích động nhìn Ngô Thanh Đế rất thâm tình: “Bố!”
Thiên ngôn vạn ngữ đều dốc cạn trong tiếng gọi này rồi.
Ngô Thanh Đế gật gật đầu, mặt mũi nghiêm nghị, trầm giọng đáp một câu: “Ừ!”
Ngô Thiên chăm chú nhìn Ngô Thanh Đế trong chốc lát rồi quay đầu nhìn Ngô Bách Tuế, trong ánh mắt hắn tràn ngập thần sắc phức tạp.
Đúng lúc này, người nhà họ Hạ cũng vội vàng chạy tới. Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế bình an trở về, không chỉ là niềm vui bất ngờ to lớn đối với nhà họ Ngô mà cũng là chuyện cực kỳ đáng mừng đối với nhà họ Hạ. Người nhà họ Hạ mừng vui đến phát cuồng.
Nhất là Hạ Mạt Hàn, vừa nghe thấy tin Ngô Bách Tuế trở về, cô đã kích động đến mức hai mắt rưng rưng. Cô lo lắng và băn khoăn về Ngô Bách Tuế hơn bất kỳ ai, cảnh tượng chia tay với Ngô Bách Tuế ngày hôm đó vẫn còn như hiển hiện trước mắt cô. Cô không bộc bạch lòng mình với Ngô Bách Tuế, đây là nỗi nuối tiếc của cô. Sau này cô mới biết, Ngô Bách Tuế đi cứu Ngô Thanh Đế rồi, cô càng thêm lo lắng cho an nguy của Ngô Bách Tuế.
Mấy hôm nay, cô không màng ăn uống, trái tim như bị Ngô Bách Tuế mang đi mất. Cô như cái xác di động, sống trong thế giới không có linh hồn.
Bây giờ, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Ngô Bách Tuế quay về, Hạ Mạt Hàn như đột nhiên được sống lại. Cô không kìm nén được nỗi nhớ nhung của mình, lao vào đoàn người, điên cuồng chạy về phía Ngô Bách Tuế.
Nhưng, khi chưa chạy tới trước mặt Ngô Bách Tuế, Hạ Mạt Hàn đã dừng bước chân ngay nửa đường.
Bởi vì cô chợt nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh Ngô Bách Tuế, đã vậy, cô gái này còn khoác tay anh vô cùng thân mật, nhìn thoáng qua cũng đủ thấy quan hệ của cả hai không bình thường.
Mặt mũi Hạ Mạt Hàn thoáng chốc trắng bệch, trái tim cô đột nhiên tràn ngập cảm giác sợ hãi.
Cô khó khăn nhích từng tí, một bước rồi một bước nữa, chậm chạp tới trước mặt Ngô Bách Tuế.
Hạ Mạt Hàn nhìn Đường Dĩnh bên cạnh Ngô Bách Tuế rồi lập tức run rẩy hỏi anh: “Cô ấy là ai vậy?”
Ngô Bách Tuế nhìn dáng vẻ suy sụp như người mất hồn của Hạ Mạt Hàn, gương mặt anh có chút thay đổi, nơi ánh mắt có chút cảm xúc đang trào lên.
Im lặng mất hai giây, sau cùng Ngô Bách Tuế vẫn lên tiếng, trịnh trọng nói với Hạ Mạt Hàn: “Cô ấy là vợ tôi – Đường Dĩnh!”