Ngô Bách Tuế bị đánh ngã rạp xuống đất, Lục trưởng lão còn ra đòn chí mạng với anh, cảnh tượng này thật là quen thuộc.
Chỉ là lần này Ngô Bách Tuế bị thương nặng, thậm chí anh còn không thực hiện được chiêu Di Hình Hoán Ảnh, chỉ có thể trân trân nhìn chân nguyên trong chiêu thức của Lục trưởng lão phóng về phía mình.
Hơi thở Thần Chết vồ lấy Ngô Bách Tuế, anh lâm vào nỗi tuyệt vọng tận cùng.
Rầm!
Trong chớp mắt, chân nguyên của Lục trưởng lão đã lao về phía Ngô Bách Tuế đang nằm, phát ra tiếng vang khổng lồ.
Trong tích tắc, mặt đất trên hành lang đã như bị chia năm xẻ bảy, bụi đất đá vụn bay đầy trời.
Còn Ngô Bách Tuế thì lại biến mất không tăm tích, né tránh được cú đòn chí mạng của Lục trưởng lão.
Ngay tích tắc sau đã thấy Ngô Thanh Đế đang đỡ Ngô Bách Tuế đứng giữa khoảng sân ngoài gian nhà phía Tây.
Đúng vậy, lần này không phải Ngô Bách Tuế tự sử dụng Di Hình Hoán Ảnh mà là Ngô Thanh Đế đã thi triển chiêu thức này để cứu anh.
Trước đó, sau khi bị Lục trưởng lão đả thương, Ngô Thanh Đế đã nằm trong gian nhà phía Tây để dưỡng sức, ông dần khôi phục được đôi chút thể lực và năng lượng. Thấy Ngô Bách Tuế không còn sức tự vệ, tính mạng bị uy hiếp, Ngô Thanh Đế đã bỏ qua tất thảy để kích thích tiềm năng của mình trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, sử dụng Di Hình Hóan Ảnh cứu lấy Ngô Bách Tuế khỏi Lục trưởng lão.
Ngô Thanh Đế đỡ lấy Ngô Bách Tuế đang suy yếu, ông ân cần hỏi: “Con không sao chứ?”
Ngô Bách Tuế vừa thoát chết trong gang tấc, người cứu anh lại là bố, khiến cõi lòng tuyệt vọng của Ngô Bách Tuế lại trở nên ấm áp. Anh khẽ nói với Ngô Thanh Đế: “Không sao ạ”.
Lục trưởng lão đứng trước cửa gian phòng ngoài hành lang, nhìn Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế mà gương mặt tỏ rõ vẻ lạnh lùng, lão ta lạnh giọng quát: “Nếu đã vậy thì tiện đây tôi sẽ giải quyết cả hai người luôn”.
Vừa dứt lời, khí thế cuồn cuộn chứa sát khí ngút trời đã chợt tỏa ra từ người Lục trưởng lão. Rõ ràng lão ta đã cạn kiệt kiên nhẫn, muốn nhân cơ hội này để giết Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế, tránh có việc ngoài ý muốn nảy sinh.
Thấy vậy, Ngô Thanh Đế lập tức buông Ngô Bách Tuế ra rồi một mình tiến lên đối mặt với Lục trưởng lão, ánh mắt ông lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cơ thể tỏa khí thế cuồn cuộn, ông giữ tư thế nghênh đòn, chuẩn bị liều chết một phen.
Lúc này chợt Ngô Bách Tuế lại tiến lên, đứng sóng vai với Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế tức khắc quay đầu lại nhìn anh, ông nghiêm túc nói: “Con có chịu được không?”
Gương mặt Ngô Bách Tuế đầy kiên định, anh cất chất giọng mạnh mẽ âm vang: “Được ạ”.
Lời anh thốt tràn ngập sức mạnh, Ngô Bách Tuế bị thương rất nặng, nhưng niềm tin kiên định của anh đã giúp anh gắng gượng, có thêm sức mạnh để chiến đấu. Tiềm lực của anh đã hoàn toàn được kích thích, anh muốn sóng vai chiến đấu với bố mình, tạo ra cơ hội sống sót cuối cùng.
Ngô Thanh Đế cũng bị thương nặng, nhưng giờ phút này đây, niềm tin của ông cũng vô cùng kiên định, ông gật đầu với Ngô Bách Tuế rồi lại đưa mắt nhìn Lục trưởng lão.
Ánh mắt Lục trưởng lão tỏ rõ vẻ khinh miệt, lão ta nhìn chằm chằm Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế, lạnh lùng nói: “Không biết tự lượng sức mình”.
Lục trưởng lão vừa dứt lời thì hai bóng đen đã chợt vọt ra, xông thẳng về phía Lục trưởng lão đang đứng trên hành lang.
Vút vút!
Hai bóng đen này chính là Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế, họ gần như đã ra tay cùng lúc. Giờ phút này, sự ăn ý giữa hai bố con đã được thể hiện một cách vô cùng sâu sắc. Hai người không hề bàn tính với nhau mà cứ thế chia ra hai hướng tấn công Lục trưởng lão theo thế đánh bọc sườn, tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh nhẹn, khí thế tăng vọt lên đỉnh cao. Lúc lại gần Lục trưởng lão rồi, hai người cùng ra đòn đánh mạnh nhất của mình để bắt tay tấn công lão ta.
Ngô Thanh Đế quét chân, chân phải ông giống như một chiếc roi dài mạnh mẽ vô địch, quét về phía hông Lục trưởng lão, đòn quét chân bộc lộ chân nguyên mạnh mẽ, vô cùng kinh khủng, ào ào lao về phía Lục trưởng lão.
Còn Ngô Bách Tuế lại tung một cú đấm cực kỳ mạnh mẽ. Cú đấm này mang sức mạnh cơ bắp thuần túy, nhưng lại ẩn chứa khí thế sát phạt ác liệt như một mũi tên băng đang lao vun vút, cộng thêm cả sức mạnh Man Hoang tàn sát vạn vật, sức mạnh này mang sát khí vô tận, như biến thành một ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng về phía Lục trưởng lão tựa lưỡi dao sắc.
Đối mặt với đòn tấn công từ hai phía, Lục trưởng lão vẫn không buồn để ý. Lão ta vẫn vô cùng bình tĩnh điềm đạm, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.
“Cũng chỉ có chút tài mọn thôi!”
Lục trưởng lão lạnh lùng thét một tiếng, vừa dứt lời, lão ta đã thôi thúc chân nguyên trong cơ thể, ngưng tụ nơi lòng bàn tay rồi giáng thẳng một chưởng về phía Ngô Bách Tuế.
Chiêu đòn này cũng vô cùng đơn giản dứt khoát, nhưng lại mang theo cả chân nguyên cực kỳ mạnh mẽ hung bạo, lao về phía Ngô Bách Tuế như tia chớp.
Cùng lúc ấy, Lục trưởng lão đã vung chân trái, không ai thấy rõ lão ta tung chân từ lúc nào, nhưng chân lão hệt như một viên đạn vừa rời nòng, tấn công cú quét chân của Ngô Thanh Đế.
Ầm ầm!
Cú đòn của Lục trưởng lão và nắm đấm của Ngô Bách Tuế lao vào nhau. Cùng lúc đó, chân lão cũng đã tiếp xúc với chân Ngô Thanh Đế. Lục trưởng lão lấy sức lực của mình bản thân để chặn đứng hai đòn chí mạng của Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế.
Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế bị đẩy lùi cùng lúc.
“A!”
Lùi về sau vài bước, vừa đứng vững thì cả Ngô Thanh Đế lẫn Ngô Bách Tuế đã cùng đồng thanh thét lên.
Cú đòn trước không trúng, bọn họ chỉ có thể phóng tay thêm lần nữa. Bọn họ không hề áp chế sức mạnh mà ra những chiêu đòn chí mạng mạnh mẽ nhất.
“Đế Hoàng Quyền!”
Ngô Thanh Đế thét lên, rồi ngay sau đó, ánh mắt ông đã thay đổi, tỏa ra khí thế cao quý vô cùng, đây là thứ khí thế nghịch thiên khổng lồ. Khí thế vừa bùng nổ thì Ngô Thanh Đế cũng đã vung đấm, tỏa ra chân nguyên mạnh mẽ, chân nguyên biến thành một nắm đấm trong hư vô.
Cú đấm chân nguyên này bay tới nhanh như chớp, cứ tiến gần thêm một chút, cú đấm chân nguyên lại trở nên lớn hơn, ào ào lao về phía Lục trưởng lão.
“Bá Sát Quyền!”
Cùng lúc đó, Ngô Bách Tuế lại chợt thét lên, sức mạnh của anh cuồn cuộn trào ra, anh tung nắm đấm mang theo sức mạnh Man Hoang mạnh mẽ vô địch.
“Chỉ có chút tài cán này thôi sao?”
Đối mặt với sự công kích đồng thời của Đế Hoàng Quyền do Ngô Thanh Đế ra chiêu và Bá Sát Quyền của Ngô Bách Tuế, Lục trưởng lão vẫn vô cùng coi khinh, lão ta cất lời châm biếm, khí thế long trời lở đất tỏa ra từ cơ thể lão. Ý chí chiến đấu của lão ta sôi trào, sát khí khát máu của lão tỏa ra dày đặc, bao phủ cả khung cảnh.
Lục trưởng lão đã bộc lộ uy phong rồi.
Lão ta mang khí thế ngập trời, thét lên những tiếng rung chuyển thiên địa: “Nhất Quyền Phá Thiên Quân!”
Nhất Quyền Phá Thiên Quân là tuyệt chiêu bí mật độc nhất của Lục trưởng lão, một chiêu đủ để đối đầu mười nghìn quân địch, chiêu thức này vừa ngang tàng vừa mạnh mẽ, là một chiêu chí mạng vô địch.
Vừa dứt tiếng thét, Lục trưởng lão đã vươn hai tay, tay trái nhằm thẳng vào nắm đấm của Ngô Thanh Đế, tay phải nghênh đòn Bá Sát Quyền của Ngô Bách Tuế.
Rầm! Rầm!
Tay trái của Lục trưởng lão và Đế Hoàng Quyền của Ngô Thanh Đế chạm vào nhau, tay phải tiếp xúc với Bá Sát Quyền của Ngô Bách Tuế. Chỉ trong tích tắc, luồng chân nguyên cuồn cuộn của Lục trưởng lão đã nổ tung, xông về phía Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế.
Ngô Thanh Đế chống cự vài giây rồi bị bức lui về phía sau.
Ngô Bách Tuế cũng bị hất đi, phải liên tiếp lùi ra sau.
Chiêu kết hợp tấn công mạnh nhất của hai người vẫn bị Lục trưởng lão chặn lại.
Gương mặt Ngô Thanh Đế thoáng vẻ chật vật, ngoài ra còn có sự mất mát và kinh hãi. Bố con ông đã phối hợp nhuần nhuyễn tới hoàn hảo, khiến sức mạnh đột phá tối đa nhưng khi so với Lục trưởng lão thì vẫn có cảm giác như châu chấu đá xe. Điều này khiến Ngô Thanh Đế nảy sinh cảm giác thất bại nặng nề.
“Hãy chịu chết đi!”
Sau khi Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế bị đẩy lui, Lục trưởng lão vẫn không dừng lại, lão ta tức khắc tích tụ luồng chân nguyên mạnh mẽ tột đỉnh để ngưng tụ vào giữa hai bàn tay, đến khi luồng sức mạnh chân nguyên trở nên dồi dào to lớn tới cực độ, hai tay Lục trưởng lão cùng hất về phía Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế.
Luồng chân nguyên trong bàn tay biến thành gió bão ào ào cuốn về phía Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế. Lần này Lục trưởng lão hoàn toàn không hề nương tay, chân nguyên và khí thế trong cú đòn của lão ta đã đạt tới trình độ mạnh bạo ác liệt tột cùng, lão ta muốn giải quyết hai bố con họ chỉ trong một đòn.
Hai người thấy vậy mà chợt biến sắc, cả hai ổn định cơ thể, thi triển chiêu thức với tốc độ nhanh nhất để ngăn chặn luồng chân nguyên khổng lồ.
Trong lúc nguy cấp, Ngô Thanh Đế tích tụ toàn bộ sức mạnh chân nguyên của mình để tạo nên lớp phòng hộ chân nguyên không thể phá vỡ.
Còn Ngô Bách Tuế thì tung hai nắm đấm, phát ra sức mạnh Hoang Man mạnh mẽ nhất để chống lại luồng chân nguyên đáng sợ.
Ầm ầm!
Bàn tay trái của Lục trưởng lão phóng ra chân nguyên cuồn cuộn, phá tan lớp phòng hộ của Ngô Thanh Đế để tấn công ông.
Luồng chân nguyên phía tay còn lại của lão ta công kích sức mạnh Man Hoang của Ngô Bách Tuế, phát ra tiếng “rầm” vang dội.
Sức mạnh Man Hoang trên hai nắm đấm của Ngô Bách Tuế rất mạnh mẽ ngang tàng, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại luồng chân nguyên bùng nổ của Lục trưởng lão. Ngô Bách Tuế không đỡ nổi chiêu, bị chân nguyên của Lục trưởng lão đánh trúng.
Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế cùng bị đánh bay, hai người bị hất tung ra như hai quả tạ, cuối cùng, họ lao mạnh xuống mặt đất, bụi bặm bay mù mịt.
Hai cha con liều chết một phen, cuối cùng lại kết thúc trong thất bại.