Lý trí
bảo Ngô Bách Tuế phải từ chối Đường Dĩnh, nhưng đột nhiên môi cô dán chặt vào
môi anh, khiến cả người Ngô Bách Tuế như bị điện giật, cứng đơ lại. Não của anh
trống rỗng trong nháy mắt, tim đập dồn dập không kiểm soát, cảm thấy có chút
choáng váng, lâng lâng.
Đường
Dĩnh cũng chẳng có kinh nghiệm gì, cô để cảm xúc dẫn dắt, lấy dũng khí để chủ
động.
Sau đó,
Đường Dĩnh và Ngô Bách Tuế trải qua một đoạn cảm xúc mê loạn khó tả.
Một giờ
sau, Ngô Bách Tuế mệt mỏi tựa vào đầu giường, ánh mắt ngập tràn cảm xúc phức
tạp.
Đường
Dĩnh mặt đỏ bừng, tựa vào người Ngô Bách Tuế, giữa đôi lông mày còn sót lại cảm
giác lưu luyến chưa dứt. Ánh mắt cô đầy mê ly, cơ thể vốn đã quyến rũ nay lại
toát ra hương vị mê đắm lòng người. Chỉ trong vòng vỏn vẹn một tiếng đồng hồ,
dường như cô đã trở nên chín muồi, từ một đóa hoa e ấp biến thành một nàng tiên
diễm lệ.
Hai người
họ, mỗi người đều miên man trong dòng suy nghĩ riêng.
Trong
phòng ngập tràn bầu không khí mê đắm.
Một lúc
sau, Đường Dĩnh duỗi tay phải ra cẩn thận nhìn. Sau đó cô thì thầm với Ngô Bách
Tuế: “Nhìn này, Thủ Cung Sa đã biến mất rồi”.
Ngô Bách
Tuế quay đầu nhìn cánh tay Đường Dĩnh không rời mắt, sau đó vươn tay ôm chặt
cô, trầm giọng đáp: “Ừ!”
Một chữ
này không nặng không nhẹ, nhưng biểu hiện rõ ý thức trách nhiệm và gánh vác của
Ngô Bách Tuế.
Thấy Ngô
Bách Tuế chủ động ôm mình vào lòng, trong lòng Đường Dĩnh thấy ngọt ngào, cô
cũng thâm tình và kiên định ngẩng mặt nhìn Ngô Bách Tuế, nhẹ giọng thỏ thẻ:
“Bây giờ em đã trở thành người phụ nữ của anh rồi”.
Khi nói
lời này, khóe miệng Đường Dĩnh bất giác cong lên, cô thật sự rất hạnh phúc. Bất
luận trước đây Ngô Bách Tuế thuộc về ai thì từ nay về sau Ngô Bách Tuế cũng đã
là chồng cô, điều này khiến Đường Dĩnh thấy vững tin.
Nghe
Đường Dĩnh nói vậy, sắc mặt Ngô Bách Tuế trở nên nghiêm túc hơn, anh nhìn thẳng
Đường Dĩnh không né tránh, trịnh trọng nói: “Em yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ
đối xử với em thật tốt”.
Đây chính
là cam kết của Ngô Bách Tuế dành cho Đường Dĩnh, là trách nhiệm của một người
đàn ông. Không cần biết cuộc hôn nhân này do đâu mà có, tóm lại, anh và Đường
Dĩnh đã kết hôn, đã trở thành vợ chồng, vậy thì anh phải đối xử tốt với Đường
Dĩnh. Người phụ nữ duy nhất anh phải chịu trách nhiệm là Đường Dĩnh. Người phụ
nữ anh khắc cốt ghi tâm là Hạ Mạt Hàn hay người đang đợi anh chịu trách nhiệm
là Gia Cát Thanh Thanh, anh đều phải phụ lòng. Đời này của anh, về phương diện
tình cảm đã xác định là thất bại. Anh không muốn trở thành kẻ bội bạc, nhưng
cuối cùng lại trở thành một kẻ bội bạc.
Có được
sự cam đoan của Ngô Bách Tuế, Đường Dĩnh mới nhẹ nhõm mỉm cười, sau đó, cô cũng
nghiêm túc không kém nói với Ngô Bách Tuế: “Em không muốn anh sống với em gò bó
và áp lực, nếu anh thấy có điểm nào không thoải mái, anh cứ nói ra, hai chúng
ta cùng tìm cách giải quyết”.
Đường
Dĩnh biết rõ Ngô Bách Tuế là người đàn ông đáng tin cậy, nhưng trở thành người
nhà họ Đường không phải là điều anh muốn, cho nên cuộc sống sau này không tránh
khỏi có điều bức bối. Đường Dĩnh không muốn anh một mình chịu đựng đau khổ hay
áp lực. Là vợ của Ngô Bách Tuế, cô nguyện cùng Ngô Bách Tuế đồng cam cộng khổ.
Thấy
Đường Dĩnh hiểu chuyện như vậy, Ngô Bách Tuế cũng mỉm cười đáp lời cô: “Ừ, tôi
biết rồi”.
Đường
Dĩnh khẽ mỉm cười, gật đầu nói nhỏ: “Được rồi, chúng ta đi ngủ sớm thôi, sáng
mai còn phải dậy sớm đi mời trà bố mẹ em!”
Nói rồi
cả hai nằm xuống, ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Đêm trôi
nhanh.
Sáng sớm
hôm sau, Đường Dĩnh và Ngô Bách Tuế thức dậy, hai người họ tắm rửa sạch sẽ, sau
đó cùng nhau đi đến đại điện của dinh cơ.
Trong đại
điện, Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên đã ngồi đợi sẵn.
Ngô Bách
Tuế và Đường Dĩnh bước vào, đi tới trước mặt Đường Chấn Phong và Tống Nghi
Nhiên kính cẩn chào: “Bố, mẹ”.
Tống Nghi
Nhiên mỉm cười, dịu dàng nhìn Đường Dĩnh, rồi nhìn Ngô Bách Tuế đứng bên cạnh,
không nói gì.
Đường
Chấn Phong nghiêm nghị nhìn Ngô Bách Tuế, rồi quay sang nói với người đàn ông
trung niên đứng bên cạnh: “Dâng trà”.
Nghe
lệnh, người đàn ông trung niên lập tức bưng một cái khay đi tới, trên khay là
bốn chén trà đã pha.
Đường
Dĩnh bưng lên một chén trà mời Đường Chấn Phong, đợi ông ta uống xong, cô bưng
tiếp một chén trà khác mời Tống Nghi Nhiên.
Giống như
vậy, Ngô Bách Tuế cũng mời trà Đường Chấn Phong trước rồi mới đến Tống Nghi
Nhiên.
Xong
xuôi, người đàn ông trung niên bưng khay trà lui ra.
Sau đó,
Tống Nghi Nhiên nắm tay Đường Dĩnh, kiểm tra Thủ Cung Sa trên tay cô.
Xác nhận
Thủ Cung Sa đã biến mất, Tống Nghi Nhiên mới mỉm cười nói với Đường Chấn Phong:
“Thành hôn rồi”.
Nghe Tống
Nghi Nhiên nói vậy, nét mặt nghiêm nghị Đường Chấn Phong mới hơi giãn ra, ôn
hòa gật đầu, nhìn Ngô Bách Tuế rồi nghiêm giọng nói: “Hôn lễ đã xong, mời trà
cũng đã xong, bây giờ, con đã là con rể của Đường Chấn Phong này. Nhà họ Đường
có nhiều quy tắc, mấy ngày này con theo Dĩnh Nhi tìm hiểu cho kĩ đi”.
Đường
Chấn Phong trước mặt Ngô Bách Tuế đã bớt đi vài phần hung ác và tàn bạo, lại
tăng thêm vài phần đạo mạo của bậc trưởng bối và sự uy nghiêm áp đảo.
Nghe
xong, Ngô Bách Tuế thản nhiên đáp: “Vâng”.
Ngô Bách
Tuế vừa nói xong, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói hấp tấp: “Em ba, nghe nói
cậu mới tìm được một chàng trai chịu ở rể, thân làm anh hai, tôi đến chúc mừng
đây”.
Ngay sau
đó, một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, cùng một thanh niên tuấn
tú bước vào đại điện.
Người đàn
ông trung niên đang nói chuyện chính là anh hai của Đường Chấn Phong, Đường Mục
Đức.
Thanh
niên đi cùng là con trai ông ta, Đường Tiếu Hồng.
Tống Nghi
Nhiên đang ngồi trên ghế, khi nhìn thấy Đường Mục Đức liền cau mày, hiển nhiên
là bà ta không hề hoan nghênh vị khách này.
Sắc mặt
của Đường Chấn Phong cũng rất khó coi, ông ta nhìn chằm chằm vị khách không mời
này, không mấy vui vẻ nói: “Việc nhà chúng tôi, không phiền anh hai phải đích
thân đến”.
Đường Mục
Đức phớt lờ sự xua đuổi rõ mồn một trong lời nói của Đường Chấn Phong, bước đến
cạnh Ngô Bách Tuế, nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó ông ta lắc đầu chê bai:
“Tôi còn tưởng kiếm được con rể quý hóa ra sao, không chịu cho anh em chúng tôi
nhìn lấy một cái, hóa ra cũng chỉ là một tên tầm thường”.
Đường
Tiếu Hồng cũng bước đến, khinh thường liếc Ngô Bách Tuế một cái, sau đó nói đệm
thêm: “Trông có vẻ yếu ớt, chỉ là lũ người phàm, cháu chỉ cần một đấm thôi đã
giết chết mười tên như vậy. Chú ba, chú thật sự già rồi đó, nên mắt mới kém như
vậy, loại người này mà chú cũng nhìn lọt mắt à?”
Hai bố
con kẻ tung người hứng, hạ bệ Ngô Bách Tuế, khích bác Đường Chấn Phong.
Đường
Chấn Phong và Đường Mục Đức tuy là anh em, nhưng trước giờ chẳng có lúc nào hòa
hợp.
Nhà họ
Đường là một gia tộc ẩn dật, gia tộc này cực kì lớn, tương tự như một môn phái
võ lâm, bao gồm nhiều gia đình nhỏ và những phe phái, giữa những gia đình cũng
như giữa những phe phái thường xuyên nổ ra những cuộc đụng độ lớn nhỏ. Đường
Chấn Phong và Đường Mục Đức tranh đấu nhiều năm, về sau, Đường Mục Đức càng tự
tin và kiêu ngạo, ông ta coi thường gia đình Đường Chấn Phong và cũng không
thèm giấu giếm sự chế giễu và khinh khi ấy.
Đương
nhiên Đường Chấn Phong biết Đường Mục Đức cố ý tìm tới cửa không có ý tốt gì,
ông ta rõ ràng là cố tình đến kiếm chuyện. Đường Chấn Phong vô cùng tức giận
trước những lời lẽ khiêu khích của hai bố con Đường Mục Đức, ông ta trừng mắt,
gay gắt quát: “Đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, không tới lượt các
người đến chỉ trỏ”.
Thấy phản
ứng của Đường Chấn Phong, Đường Mục Đức vô cùng sảng khoái, ông ta nhếch mép,
lớn tiếng nói: “Cậu cho rằng tôi không biết trong lòng cậu nghĩ gì sao? Cậu vội
vàng kén rể như vậy, không phải là vì cuộc thi “Thanh niên tranh bá” năm nay
sao?”
“Thanh
niên tranh bá” là một sự kiện lớn hàng năm do nhà họ Đường tổ chức với sự tham
gia của tất cả thanh niên con cháu đời sau nhà họ Đường. Đây là đợt chọn lọc tự
nhiên, kẻ mạnh thì được sống. Nhà họ Đường là một gia tộc lớn, nội bộ đấu đá
tranh giành quyền lực, các cuộc cạnh tranh cứ nổi lên không ngừng, ai cũng muốn
tranh giành vị trí cao nhất. “Thanh niên tranh bá” là một giải pháp ưu việt để
lọc người, mỗi gia đình, mỗi phe phái cử ra ứng cử viên tham gia, cuối cùng
chọn ra thanh niên ưu tú nhất để đóng góp cho nhà họ Đường, đồng thời đào thải
những người yếu đuối.
Đây là
một cuộc thi về sức mạnh, ở trên đấu trường không có điểm dừng, trừ khi đối thủ
nhận thua, nếu không phải đấu đến chết.
Phương
pháp này có vẻ tàn nhẫn, nhưng đối với nhà họ Đường mà nói, đó là cách hữu hiệu
nhất để chọn ra những người mạnh nhất. Từ xưa đến nay, nhà Đường luôn theo đuổi
nguyên tắc kẻ mạnh thì sống, cá lớn nuốt cá bé, chưa từng có ngoại lệ.
Nhà Đường
Chấn Phong, ngoài con gái Đường Dĩnh còn có một đứa con trai, nhưng đã chết
trong giải đấu “Thanh niên xưng bá” năm ngoái.
Có con
chết trên sàn đấu đối với nhà họ Đường là một nỗi ô nhục. Đường Chấn Phong
không chỉ mất đi con trai, mà kể từ đó, gia đình của Đường Chấn Phong đi đâu
cũng bị chèn ép, địa vị tụt dốc thảm hại.
Nghe câu
hỏi của Đường Mục Đức, Đường Chấn Phong cau mày, lạnh lùng hỏi: “Đúng thì sao
mà không đúng thì sao?”
Đường Mục
Đức cười cười, tiếp tục ra vẻ cao ngạo châm chọc Đường Chấn Phong: “Em ba, cậu
cần tìm con rể tham gia “Thanh niên tranh bá” để rửa nhục, điều này tôi có thể
hiểu, nhưng có nhất thiết tìm một thằng vô dụng từ bên ngoài về không? Loại
người trần mắt thịt này có thể sống được mấy giây trên sàn đấu của nhà họ Đường
chúng ta chứ?”
Đường Mục
Đức luôn coi thường Ngô Bách Tuế, ông ta cho rằng Ngô Bách Tuế chỉ là người
ngoài tộc, so với con cháu nhà họ Đường thua xa cả trăm nghìn cây số.
Tống Nghi
Nhiên nãy giờ vẫn im lặng, nghe xong lời này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa,
không vui nhìn Đường Mục Đức, lạnh lùng nói: "Anh hai, anh nói khó nghe
quá rồi đấy!"
Mặc dù
Ngô Bách Tuế là người ngoài tộc, nhưng bây giờ anh đã là con rể của Đường Chấn
Phong và Tống Nghi Nhiên, nói cách khác, Ngô Bách Tuế bây giờ là người thân
trong nhà, nên Tống Nghi Nhiên không thể chịu được những lời mỉa mai của Đường
Mục Đức.
Đường Mục
Đức chưa kịp trả lời Tống Nghi Nhiên thì Đường Tiếu Hồng đã nắm lấy bả vai Ngô
Bách Tuế như đang chơi đùa, sau đó siết chặt cánh tay Ngô Bách Tuế, rồi mỉa mai
Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên đang ngồi ở ghế: “Chú thím ba, dựa vào thân
hình phế vật của cậu ta, hai người vẫn hi vọng cậu ta tỏa sáng ở “Thanh niên
tranh bá” sao?”
Nói rồi,
Đường Tiếu Hồng cười rộ lên một cách trơ trẽn.
Lúc này,
Ngô Bách Tuế nãy giờ vẫn đứng im như tượng bất ngờ hất tay Đường Tiếu Hồng ra,
lạnh lùng nói: “Đừng động vào tôi!”
Giọng nói
của Ngô Bách Tuế đầy nội lực, lại hết sức uy nghiêm.
Bố con
Đường Mục Đức giễu cợt anh, anh có thể giả câm giả điếc, nhưng Đường Tiếu Hồng
đụng vào người anh, anh không nhẫn nhịn được.
Vẻ mặt
của Đường Tiếu Hồng đột nhiên thay đổi, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô
Bách Tuế, lớn tiếng nói: "Đồ rác rưởi như cậu cũng biết tức giận sao?"
Ngô Bách
Tuế quay đầu đối mặt với Đường Tiếu Hồng, nói nhát gừng: “Cút!”