Chàng Khờ Ở Rễ

Chương 210: Cơ hội tuyệt vời nhất




Ngô Thanh Đế thua rồi.

Cuối cùng trận chiến liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Ngô cũng kết thúc với kết quả Ngô Thanh Đế thất bại.

Kết quả này không ai chấp nhận nổi. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị dọa ngơ ra như mất hồn.

Người nhà họ Ngô xem Ngô Thanh Đế là trời, Ngô Thanh Đế là Vũ Thánh chính là chỗ dựa lớn mạnh nhất của nhà họ Ngô. Ngô Thanh Đế mà ngã xuống cũng có nghĩa là nhà họ Ngô sẽ sụp đổ. Hơn nữa trước đó chính miệng người đàn ông bệnh tật đã nói nếu Ngô Thanh Đế còn cố chấp thì lão sẽ khiến nhà họ Ngô biến mất khỏi thế giới. Bây giờ Ngô Thanh Đế đã thua rồi, nhà họ Ngô chẳng bao lâu nữa cũng sẽ bị diệt vong thôi. Tất cả người nhà họ Ngô hoảng sợ hệt như bước tới cửa địa ngục vậy.

Trái tim của Ngô Thiên run rẩy kịch liệt nhất, thật là sợ cái gì thì cái ấy đến, hắn sợ nhất là Ngô Thanh Đế thua cuộc, cuối cùng Ngô Thanh Đế lại thua thật. Ngô Thiên không dám tưởng tượng nếu Ngô Thanh Đế ngã xuống thế này thì nhà họ Ngô sau đó sẽ gặp phải thảm cảnh như thế nào. Trong giây phút này, đầu óc hắn trống rỗng, hắn lo sợ đến tột cùng.

Người nhà họ Hạ đứng từ xa cũng vô cùng sợ hãi, bọn họ vừa mới vào ở trang viên của gia tộc đứng đầu cả nước, bọn họ còn chưa kịp hưởng thụ vinh quang, ấy thế mà đã kết thúc rồi, hụt hẫng vô cùng. Quan trọng hơn là Ngô Thanh Đế và nhà họ Ngô là nơi che mưa chắn gió cho người nhà họ Hạ, nếu nhà họ Ngô bị diệt vong thì nhà họ Hạ bọn họ cũng sẽ lụi tàn, đến lúc đó mặc ai cắt xéo gì cũng được, nếu Học viện U Minh tìm họ để tính sổ thì họ toi đời là cái chắc. Đám người nhà họ Hạ đều đang kêu rên.

Sắc mặt Hạ Mạt Hàn cũng trắng bệch trong giây lát, cô đã nghe rõ cuộc nói chuyện của Ngô Thanh Đế và người đàn ông bệnh tật, cô đã biết có lẽ người đàn ông bệnh tật này chính là người đứng đằng sau Minh Vương, còn điều kiện Minh Vương đề nghị với cô chính là có liên quan đến người này. Hạ Mạt Hàn tuyệt đối không muốn rơi vào tay người đàn ông bệnh tật này, mà chỗ dựa duy nhất của cô là Ngô Thanh Đế, nếu Ngô Thanh Đế thất bại thì cô cũng tiêu đời. Thần kinh cô căng thẳng, ánh mắt le lói một tia hi vọng nhỏ nhoi nhìn Ngô Thanh Đế đang nằm dưới đất.

Ngô Thanh Đế nằm đó, khóe miệng rướm máu, sắc mặt nhăn nhúm đau khổ, rõ ràng là ông bị thương rất nặng.

Người đàn ông bệnh tật thái độ cao ngạo nhìn Ngô Thanh Đế, ánh mắt của lão tràn ngập sự khinh bỉ, lão dè bỉu Ngô Thanh Đế: “Tôi nói rồi, cho dù tôi có bệnh nguy kịch thì cũng dư sức giết cậu.”

Ngô Thanh Đế nghe người đàn ông bệnh tật nói vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt của ông kiên nghị, đương nhiên ông sẽ không nhận thua dễ dàng như vậy, ông gắng gượng chầm chậm đứng dậy. Sau đó, ông đối diện với người đàn ông bệnh tật rồi trầm giọng nói: “Đừng nói sớm quá vậy.”

Giọng nói kiên định của Ngô Thanh Đế vang vọng.

Người nhà họ Ngô đứng ở phía xa cùng với người nhà họ Hạ thấy Ngô Thanh Đế lại đứng dậy thì ánh mắt họ chợt phát sáng, trái tim nặng nề của họ cũng đập trở lại, bọn họ có niềm hi vọng mới, dù hi vọng lớn hay nhỏ thì đối với họ, có hi vọng đã tốt lắm rồi.

Mà người đàn ông bệnh tật đã xem Ngô Thanh Đế là kẻ thua cuộc rồi, cho dù Ngô Thanh Đế có đứng lên lại thì lão cũng không thèm đếm xỉa, lão hơi bất lực nói với Ngô Thanh Đế: “Thế nào, cậu còn muốn giãy chết à?”

Lúc Ngô Thanh Đế còn khỏe mạnh, người đàn ông bệnh tật đã không xem ông ra gì, đừng nói đến bây giờ Ngô Thanh Đế đã bị thương nặng, sao lão có thể xem trọng ông được chứ? Cho dù Ngô Thanh Đế tỏ ra vẫn còn tự tin để chiến đấu thì người đàn ông bệnh tật cũng xem như ông đang giãy chết mà thôi.

Ngô Thanh Đế không hề đáp lại lời châm chích của người đàn ông bệnh tật, ông chỉ lặng lẽ giơ tay phải ra rồi đột nhiên hét lớn: “Huyết Long Đao, trở về!”

Huyết Long Đao ngay lập tức phóng xuyên qua không trung, bay vào tay Ngô Thanh Đế.

Huyết Long Đao vừa đến tay, khí thế của Ngô Thanh Đế khác hẳn trong nháy mắt. Thân đao màu đỏ máu, ánh đỏ chói mắt, sát khí khủng khiếp, dường như Ngô Thanh Đế có đao trong tay thì toàn thân cũng phát ra ánh sáng đỏ máu, ánh mắt phát ra tia nhìn màu máu sắc bén. Ông và Huyết Long Đao hoàn toàn hòa vào làm một khiến thoạt nhìn qua ông không giống người bị thương, mà càng giống sứ giả địa ngục đi từ vực sâu không đáy ra.

Ngô Thanh Đế lúc này vừa mạnh mẽ vừa đáng sợ.

Người đàn ông bệnh tật vẫn chẳng đếm xỉa, sắc mặt lão lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Cậu tưởng lấy cây đao này có thể đánh bại tôi sao? Cậu không tự lượng sức quá rồi đấy nhỉ?”

Huyết Long Đao là thần khí, là thứ khiến người ta phải mơ ước, nhưng trong mắt người đàn ông bệnh tật nó chẳng là cái đinh gì cả, lão hoàn toàn xem nhẹ sự kết hợp giữa Ngô Thanh Đế và Huyết Long Đao.

Ánh mắt Ngô Thanh Đế lạnh lùng, nghiêm giọng nói: “Được hay không thì phải thử mới biết.”

Dứt lời, khí thế toàn thân Ngô Thanh Đế chợt phóng ra, sát khí vô biên từ người ông và Huyết Long Đao ào ạt tuôn ra khiến cả quảng trường phun nước chìm vào trong một luồng sát khí lạnh lẽo vô cùng.

Ngô Thanh Đế cầm chặt Huyết Long Đao rồi chợt vụt đi, xông thẳng về phía người đàn ông bệnh tật.

Ngô Thanh Đế di chuyển cực nhanh, cả người giống như một trụ khói màu đỏ, Huyết Long Đao cũng tỏa sáng ánh đỏ cực kì chói lóa.

Mắt người đàn ông bệnh tật ánh lên lạnh lùng, lão không hề né tránh đòn tấn công như vũ bão của Ngô Thanh Đế.

Vù!

Đột nhiên người đàn ông bệnh tật di chuyển, lúc Ngô Thanh Đế xông tới thì lão cũng như hóa thành một thanh kiếm sắc nhọn phóng ra nghênh chiến.

Ngô Thanh Đế thấy thế thì vung Huyết Long Đao lên chém về phía người đàn ông bệnh tật.

Một luồng chân nguyên sắc nhọn bổ thẳng về phía người đàn ông bệnh tật.

Quỹ đạo chạy của lão đột nhiên thay đổi, lách người một cái vừa hay né được đòn chân nguyên ánh đao của Ngô Thanh Đế, đồng thời lướt tới bên sườn của Ngô Thanh Đế, lúc bấy giờ lão đánh một chưởng, một luồng chân nguyên mạnh như thủy triều bùng nổ đánh úp về phía Ngô Thanh Đế.

Tay Ngô Thanh Đế cầm Huyết Long Đao đang ở thế chặt xuống, đòn đánh bất ngờ của người đàn ông bệnh tật khiến ông không kịp trở tay, nhưng cũng nhanh như chớp, ông giơ tay còn lại đánh một quyền về phía lão. Quyền này nhìn thì nhẹ như gió thổi mây bay nhưng lúc va vào chưởng của người đàn ông bệnh tật thì nó lại phát ra năng lượng vô cùng mạnh mẽ.

Đây là kĩ thuật phát lực trong giây lát.

Ầm!

Chưởng và quyền va nhau, tàn dư chân nguyên lan tỏa ra xung quanh, một nguồn nhiệt lưu lại bùng lên tới giữa không trung. Người đứng xem ở phía xa lại một lần nữa cảm thấy một nguồn nhiệt nóng bỏng, trái tim họ cũng căng thẳng cả lên.

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào hai người trong quảng trường phun nước, thấy Ngô Thanh Đế bị đánh lui đến mấy bước mới dừng lại được, còn người đàn ông bệnh tật thì vẫn đứng sừng sững như bàn thạch.

Một giây sau, người đàn ông bệnh tật thừa thắng xông lên, mạnh mẽ công kích Ngô Thanh Đế. Bất chợt, nguồn sát khí mạnh mẽ trên người lão tràn lan ra cả không gian, dường như trong không gian có vô số chiếc gai nhọn tập trung phóng về phía Ngô Thanh Đế.

Cảm nhận được sát khí đầy trời, Ngô Thanh Đế không dám chậm trễ, nhanh chóng giơ Huyết Long Đao lên ứng chiến. Người và đao hợp nhất, vô cùng khí thế đối đầu với người đàn ông bệnh tật.

Bóng hai người thoắt ẩn thoát hiện, vần lấy nhau.

Bất chợt, hết đợt ma lực này đến đợt ma lực khác phóng ra từ quảng trường phun nước, chân nguyên cuồn cuộn như lũ quét tỏa ra bốn phía, uy lực vô cùng lớn khiến những thân cây cổ thụ lắc lư, lá bay lả tả.

Lần này cuộc chiến giữa hai người quyết liệt hơn rất nhiều.

Có Huyết Long Đao, khí thế của Ngô Thanh Đế tăng mạnh, thế tấn công tăng lên, ông phát huy uy lực của Huyết Long Đao lên đến cực đỉnh. Dường như Huyết Long Đao cũng vô cùng ăn ý với Ngô Thanh Đế, chỉ khi ông điều khiển thì nó mới thật sự tỏa sáng, uy lực động trời. Ngô Thanh Đế là chủ nhân của Huyết Long Đao nên đương nhiên ông dùng nó rất thuận tay, ông không hề nể nang gì, toàn lực chống trả người đàn ông bệnh tật. Mỗi chiêu thức của ông đều mang theo sát khí hung tàn, từng đường đao đều muốn đoạt mạng người ta.

Sát khí của người đàn ông bệnh tật cũng lạnh thấu xương, nhưng so với lúc trước thì lão đánh nặng nề hơn nhiều. Vì Ngô Thanh Đế tấn công cực kì mạnh bạo khiến lão bị động mấy lần, nhưng càng như vậy thì sát khí của lão càng mạnh, chiêu thức cũng hiểm hơn.

Sau mấy hồi giao đấu, hai người khó phân thắng thua, nhưng càng đấu càng quyết liệt cũng vô cùng nguy hiểm.

Đám người đứng ở xa cũng căng thẳng hơn. Bọn họ không tham gia chiến đấu mà cứ cảm thấy như mình cũng tham gia trận chiến ác liệt nào đó vậy, mồ hôi túa ra ướt đẫm, tim đập thình thịch. Thấy Ngô Thanh Đế có phần thắng, tâm trạng của họ cũng phấn chấn hẳn, thấy người đàn ông bệnh tật như sắp đánh ngã Ngô Thanh Đế thì họ lại sợ giật mình. Tâm trạng của họ cứ nhấp nhô trồi sụt như ngồi tàu qua núi vậy.

Ngay lúc mọi người đều căng thẳng khôn nguôi thì người đàn ông bệnh tật đột nhiên lắc người, né đòn tấn công của Ngô Thanh Đế, cũng lùi ra xa Ngô Thanh Đế tầm mười mấy mét.

Vừa đứng lại thì người đàn ông bệnh tật liền ho lên, lão ho rất dữ dội, như sắp đứt hơi rồi vậy. Đồng thời lúc ho, lão còn lấy khăn tay bịt miệng.

Mọi người đều có thể nhìn thấy chiếc khăn tay màu trắng của lão sắp hoàn toàn biến thành màu đỏ rồi.

Sắc mặt của lão cũng càng lúc càng tái, cơ thể cũng lắc lư như sắp ngã.

Có thể thấy bệnh cũ của lão tái phát rồi, đây là trạng thái không tốt nhất của lão.

Thấy vậy, mắt Ngô Thanh Đế chợt sáng lên. Luận về thực lực thì thật sự ông không thể đánh bại người đàn ông bệnh tật được, nhưng bây giờ lão đang phát bệnh cũ. Đối với Ngô Thanh Đế mà nói thì đây chính là cơ hội tuyệt vời nhất.

“Kinh Thiên Trảm!”

Ngô Thanh Đế hét to một tiếng, cả người hóa thành một tia chớp trong nháy mắt, nhanh chóng xông tới, vừa tới gần người đàn ông bệnh tật thì ông lập tức giơ Huyết Long Đao lên chém lão…