Chàng Khờ Ở Rễ

Chương 175: Nỗi tuyệt vọng tột độ




Sáng sớm hôm sau, tại thôn Tương Thủy thành phố Thanh Châu.

Trong một căn nhà tranh trên ngọn núi bên cạnh thôn.

Đây là một căn nhà tranh được dựng giữa núi, ngọn núi cây lá xum xuê, cành lá tốt tươi, rậm rạp xanh tốt, nhà tranh ẩn mình trong đám cành lá rậm rạp nên vô cùng kín đáo.

Căn nhà này khá lớn, ngoài cùng là phòng lớn, bên cạnh có hai căn phòng ngủ, ngoài nhà có một căn bếp nhỏ đốt củi.

Có một người đàn ông bệnh tật ốm yếu đang nằm trên chiếc giường tại một căn phòng nhỏ, cổ anh còn bị quấn chặt băng.

Người đàn ông này chính là Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế đang hôn mê, có một cô gái ngồi bên giường chăm sóc anh.

Cô gái này chính là Gia Cát Thanh Thanh.

Căn nhà tranh hai người đang ở là do Gia Cát Viêm xây dựng. Dòng họ Gia Cát là gia tộc lớn thông thạo y thuật, Gia Cát Viêm là một cao thủ Đông y, ông rất thông thạo các loại thuốc Đông y, ông có một sở thích là tự lên núi hái thuốc, có những lần ông mất tới mấy ngày để hái thuốc, vậy nên Gia Cát Viêm đã dựng một căn nhà tranh trên núi để tạm dừng chân nghỉ ngơi.

Gia Cát Thanh Thanh từng đi theo ông mình tới căn nhà tranh này, nơi đây có thể coi là căn nhà bí mật của Gia Cát Viêm, trừ Gia Cát Thanh Thanh ra thì hầu như không ai biết căn nhà tranh này ở đâu.

Đây là một nơi rất an toàn và bí mật.

Hôm qua, sau khi bị Gia Cát Hùng cắn vào cổ, Ngô Bách Tuế đã hôn mê tới tận bây giờ, vết thương của anh rất nặng, hôm qua còn sốt cao, Gia Cát Thanh Thanh không thể đưa anh tới viện nên cô ấy đã mang anh tới căn nhà tranh này theo lời dặn của ông. Cũng may là căn nhà tranh có rất nhiều thảo dược Đông y, Gia Cát Thanh Thanh biết một chút y thuật nên đã cố gắng hết sức chữa trị vết thương cho Ngô Bách Tuế bằng vốn y học sơ sài của mình.

Gia Cát Thanh Thanh đã không được chợp mắt từ tối qua tới giờ.

Gương mặt từng tỏa sáng rực rỡ, vô ưu vô lo của cô giờ đã thiếu bóng nụ cười. Nhà họ Gia Cát gặp tai họa, khiến một cô gái mới mười bảy mười tám tuổi như đã trưởng thành chỉ sau một đêm. Gia Cát Thanh Thanh cố gắng nén nỗi đau đớn lo âu trong lòng mình xuống, nghe theo lời dặn của ông để cố gắng sống sót, cố gắng chăm lo chữa trị cho Ngô Bách Tuế.

Chỉ tiếc là đến tận sáng nay Ngô Bách Tuế vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Gia Cát Thanh Thanh đã sức cùng lực kiệt, cô ấy rất mệt mỏi, cũng rất đói rồi, gần như không thể chống chịu nổi nữa.

Gia Cát Thanh Thanh đứng bên giường, vươn tay sờ lên trán Ngô Bách Tuế, sau khi chắc chắn anh đã hạ sốt rồi, cô ấy mới quay người rời khỏi phòng ngủ.

Cô ấy bắt đầu tìm kiếm đồ ăn trong căn nhà tranh, nhưng đã rất lâu không có người ở đây, dạo này Gia Cát Viêm luôn đưa Gia Cát Thanh Thanh đi du lịch khắp nơi, buông bỏ chuyện trong gia tộc, có lẽ đã lâu không hái thuốc, làm thuốc nên căn nhà tranh này đã hoàn toàn bị bỏ hoang, bên trong không có chút thức ăn nào.

Gia Cát Thanh Thanh đã không còn sức để đi tìm đồ ăn rồi, chỉ có thể uống chút nước hôm qua vừa đun, tạm lấp đầy bụng rồi vào nghỉ ngơi trong một căn phòng khác.

Trong lòng có quá nhiều cảm xúc bị dồn nén, theo lý mà nói, Gia Cát Thanh Thanh sẽ không thể ngủ nổi, nhưng vì cô ấy đã quá mệt mỏi, từ tối qua lúc chạy khỏi nhà tới cả đêm chăm sóc cho Ngô Bách Tuế không ngủ, cô ấy thật sự đã tiêu tốn toàn bộ sức lực, mệt mỏi tới cùng cực. Vậy nên vừa nằm xuống giường, gần như Gia Cát Thanh Thanh đã thiếp đi trong tích tắc.

Gia Cát Thanh Thanh ngủ rất sâu, tới chiều mới tỉnh dậy.

Vừa tỉnh giấc, chuyện đầu tiên Gia Cát Thanh Thanh làm chính là kiểm tra tình hình Ngô Bách Tuế, nhưng Ngô Bách Tuế vẫn đang bất tỉnh, Gia Cát Thanh Thanh cũng không thể làm gì giúp anh mau chóng tỉnh dậy. Cô ấy chỉ có thể chờ đợi anh thức giấc.

Nhưng Gia Cát Thanh Thanh không biết mình phải đợi bao lâu. Tuy vậy, Gia Cát Thanh Thanh biết trước khi Ngô Bách Tuế tỉnh dậy, cô ấy không được gục ngã, giờ cô đã nghỉ ngơi đủ rồi, nhưng lại càng cảm thấy đói bụng hơn, nhất định Gia Cát Thanh Thanh phải tìm thứ gì bỏ bụng để bổ sung thể lực.

Vậy nên Gia Cát Thanh Thanh bèn rởi khỏi nhà, một mình xuyên qua rừng núi để tìm tới thôn Tương Thủy bên cạnh.

Một tiếng sau, Gia Cát Thanh Thanh xách một túi đồ dùng hàng ngày thật lớn và đủ các loại nguyên liệu nấu ăn trở về.

Gia Cát Thanh Thanh không nấn ná mà lập tức mang nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp nhỏ, cặm cụi nấu nướng.

Gia Cát Thanh Thanh là thiên kim tiểu thư của một gia tộc lớn, lớn lên trong sự che chở cưng chiều, sống giống hệt một côn chúa. Nhưng cô ấy không yếu ớt như công chúa, cũng không sống cuộc sống nhung lụa gì cả, từ khi còn rất nhỏ đã thích đi khắp nơi cùng ông mình, gần như ông đi đâu cô cũng theo đó. Gia Cát Thanh Thanh hiểu biết rộng, giỏi giang trong nhiều lĩnh vực, chuyện nấu cơm cũng không thể làm khó cô ấy.

Chưa được bao lâu, Gia Cát Thanh Thanh đã chế biến xong hai món ăn, một món canh. Nấu xong xuôi, Gia Cát Thanh Thanh ăn như hổ đói. Thật sự Gia Cát Thanh Thanh quá đói bụng rồi, vậy nên cô ấy không buồn quan tâm tới hương vị món ăn mà chỉ muốn lấp đầy bụng.

Ăn cơm xong Gia Cát Thanh Thanh còn múc ít canh, dùng chiếc thìa canh nhỏ để cẩn thận bón từng thìa cho Ngô Bách Tuế.

Đút canh cho Ngô Bách Tuế xong, Gia Cát Thanh Thanh lại bắt đầu thu dọn bát đĩa, quét tước lau dọn.

Gia Cát Thanh Thanh không ngơi tay, cô khiến mình liên tục bận rộn, dọn dẹp căn nhà tranh không còn hạt bụi. Thỉnh thoảng, cô lại ra xem tình hình Ngô Bách Tuế.

Chỉ là thời gian dần trôi đi, nhưng tình trạng của Ngô Bách Tuế vẫn không có chuyển biến.

Hai ngày trôi qua, Ngô Bách Tuế vẫn còn nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh.

Gia Cát Viêm rất xem trọng Ngô Bách Tuế, nhưng Gia Cát Thanh Thanh luôn cảm thấy anh là con người khá bình thường, cô ấy chưa từng đối xử đặc biệt với Ngô Bách Tuế. Thậm chí gia tộc của cô gặp phải tai họa cũng là vì Ngô Bách Tuế, vậy nên lòng cô ấy cũng thầm oán trách anh. Nhưng dù có là vậy thì mấy hôm nay Gia Cát Thanh Thanh vẫn toàn tâm toàn sức chăm sóc Ngô Bách Tuế, một người từng là đại tiểu thư như cô ấy giờ lại trở thành một bảo mẫu, nhưng Gia Cát Thanh Thanh vẫn kiên trì không bỏ cuộc.

Chỉ vì Gia Cát Thanh Thanh nhớ lời dặn của Gia Cát Viêm.

Gia Cát Viêm nói Gia Cát Thanh Thanh phải sống thật tốt, còn dặn cô phải chăm sóc thật cẩn thận cho Ngô Bách Tuế, vì Ngô Bách Tuế là người duy nhất có thể báo thù cho gia tộc họ, chấn hưng nhà họ Gia Cát.

Gia Cát Thanh Thanh rất nghe lời ông mình, vậy nên dù có bất mãn thì cô ấy vẫn cố gắng chịu đựng cực khổ.

“Rốt cuộc anh có thể tỉnh dậy không vậy?” Đã ba ngày rồi, Ngô Bách Tuế vẫn đang hôn mê, dù nghị lực của Gia Cát Thanh Thanh có mạnh mẽ hơn thì cô ấy cũng thoáng có cảm giác bất lực muốn buông xuôi.

Nhưng nghĩ tới lời dặn của Gia Cát Viêm, Gia Cát Thanh Thanh lại nghiến răng kiên trì, cô ấy nhìn Ngô Bách Tuế, thở dài nặng nề rồi xoay người bước ra cửa, lại tới thôn Tương Thủy để mua đồ.

Lúc trở lại, Gia Cát Thanh Thanh phát hiện cửa căn nhà tranh đang rộng mở. Tim cô ấy đập thình thịch, xem ra Ngô Bách Tuế đã tỉnh rồi.

Gia Cát Thanh Thanh bèn lập tức vội vã tiến vào nhà.

Vừa vào nhà Gia Cát Thanh Thanh đã ngẩn ra, vì có bảy tám kẻ đang đứng bên trong.

Vừa nhìn đã biết những người này là hạng côn đồ lưu manh, kẻ nào kẻ nấy ngông nghênh, nồng nặc mùi côn đồ, trong đó có một tên đang ngồi trong nhà, trông cũng có đôi chút khí thế, hiển nhiên đây chính là tên cầm đầu đám người này.

Gã tên là Vương Thạch, là tên trùm ngang ngược nổi tiếng khắp mười mấy thôn xóm nhỏ quanh đây.

Đương nhiên Vương Thạch phải có chút tài cán thì mới trở thành trùm được. Nhưng gã lại không ra ngoài kiếm sống phấn đấu mà lại dắt theo một đám đàn em chơi bời lêu lổng, hơn nữa gã còn là tên háo sắc, chuyên bắt nạn con gái nhà lành, chỉ cần là một cô gái khá xinh đẹp thôi thì đều sẽ bị gã nhăm nhe.

Thấy Gia Cát Thanh Thanh, mắt Vương Thạch phát sáng, thiếu điều chảy nước miếng.

“Đúng là không ngờ cái nơi rách nát này lại có một tiên nữ như em!” Tai mắt của Vương Thạch có mặt khắp xung quanh thôn xóm, mấy hôm nay Gia Cát Thanh Thanh thường xuyên tới thôn Tương Thủy mua đồ ăn, đương nhiên cô ấy cũng sẽ bị lăm le để ý. Hôm nay Vương Thạch cũng đã chuẩn bị trước rồi mới tới đây.

Trước đó Gia Cát Thanh Thanh luôn ở bên ông nội, chưa từng đơn độc một mình, giờ chợt gặp phải đám người xấu như vậy, cô ấy lập tức cảm thấy hoảng hốt nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi Vương Thạch: “Các người tới nhà tôi làm gì?”

Vương Thạch liếm môi: “Đương nhiên là để nhìn em rồi, em nói xem, một cô gái xinh đẹp như em sao lại phục vụ một thằng bỏ đi nằm liệt giường vậy, em hãy chăm sóc anh đi, anh đảm bảo em sẽ được ăn ngon mặc đẹp mỗi ngày.”

Gia Cát Thanh Thanh không quan tâm tới lời bỡn cợt của Vương Thạch, cô ấy uy hiếp với giọng điệu cương quyết: “Các người mau rời khỏi nhà tôi đi, nếu không tôi báo cảnh sát đấy.”

Vương Thạch chẳng buồn để tâm tới lời uy hiếp của Gia Cát Thanh Thanh, gã đã nghe những câu như báo cảnh sát quá nhiều rồi, nghe tới phát ngấy. Gã hoàn toàn chẳng thèm để ý mà ra lệnh ngay cho đám người bên cạnh: “Người đâu, trói nó lên giường cho tao.”

Lập tức có hai kẻ tiến lên định bắt Gia Cát Thanh Thanh.

Rầm rầm!

Gia Cát Thanh Thanh ra tay không chút do dự, tức khắc đẩy lui được hai kẻ này.

Sau đó, cô ấy lập tức quay người chạy khỏi cửa.

Vương Thạch nói với vẻ gian ác: “Ôi chà, còn biết tí võ nghệ cơ đấy, thú vị thật.”

Nói rồi, gã nhanh nhẹn sải bước, chặn thẳng cửa, ngăn đường đi của Gia Cát Thanh Thanh.

Gia Cát Thanh Thanh ra tay thêm lần nữa mà không cần nghĩ ngợi.

Chỉ là dù Gia Cát Thanh Thanh biết võ thuật, nhưng võ công và y thuật của cô đều như nhau, chỉ biết sơ sơ một chút, chút võ thuật sơ sài của cô dùng để xử lý người bình thường thì được, nhưng đối mặt với những người đàn ông biết võ công lại vẫn là chuyện khó.

Võ nghệ của Vương Thạch không phải hạng xoàng, Gia Cát Thanh Thanh không thể địch nổi. Chưa được mấy chiêu cô ấy đã bị khống chế.

“Cứu tôi với, cứu tôi với!” Gia Cát Thanh Thanh bị Vương Thạch đè trên cửa không thể động đậy, không thể phản kháng, chỉ có thể cất tiếng kêu cứu.

Vương Thạch nở nụ cười gian tà: “Em đừng có mà nằm mơ, nơi này vắng tanh vắng ngắt đến ma cũng không có, ai có thể cứu được em?”

Đám đàn em của Vương Thạch cũng hả hê cười ầm lên. Đám người này rất thích nhìn Vương Thạch bắt nạt các cô gái.

Gia Cát Thanh Thanh gặp phải đám người gian ác vô lại như vậy mà cảm thấy khóc không ra nước mắt. Tim cô ấy run rẩy, giờ phút này đây Gia Cát Thanh Thanh đang thật sự sợ hãi.

Trong lúc Gia Cát Thanh Thanh đang tuyệt vọng tới tột độ thì chợt giọng nói của Ngô Bách Tuế lại vang lên: “Buông cô ấy ra.”