Chàng Khờ Ở Rễ

Chương 162: Nhất Bạch Sơn Tịch thực sự




Chúc Vĩnh Sinh như một xác chết vùng dậy, võ công được nâng cao, chỉ dùng một đòn đơn giản đã có thể giết chết Nhất Bạch Sơn Tịch.

Đại Tông sư Nhất Bạch Sơn Tịch từng tạo ra vô số truyền thuyết đã mất mạng như vậy.

Tất cả mọi người đều như nghẹt thở, trân trối đứng nhìn, gương mặt đầy vẻ kinh hoàng.

Khoảng không gian to lớn chìm vào im lặng chết chóc.

Nhất Bạch Sơn Tịch là con người thế nào chứ, anh chính là Đại Tông sư võ thuật, còn là một họa sĩ thiên tài tuyệt thế, một nghệ sĩ dương cầm xuất chúng, địa vị thân phận anh cũng vô cùng cao sang, quan trọng nhất là, anh vẫn còn rất trẻ, tương lai của anh sẽ vô cùng tươi sáng, người như vậy là đứa con cưng được trời cao ưu ái, là thần tượng trong lòng vô số kẻ, hôm nay có rất nhiều người đã cố tình tới đây để tham gia hôn lễ của Nhất Bạch Sơn Tịch. Nhưng vị thần trong lòng mọi người lại bị kẻ khác đâm xuyên lồng ngực, đi đời nhà ma.

Cảnh tượng này đã gây nên cú sốc lớn cho tất cả mọi người. Vô số người như mất hồn, đứng ngẩn ra tại chỗ, không thể tỉnh táo trở lại.

Đặc biệt là Hạ Mạt Hàn, gần như ba hồn bảy vía của cô đã bay mất hết, trái tim cũng chợt như nổ tung, cô không dám tin người đàn ông toàn năng trong lòng cô lại chết rồi, chết một cách thê thảm như vậy, chuyện này là cơn ác mộng đáng sợ nhất với Hạ Mạt Hàn, cô không thể chấp nhận sự thật này.

Đến chừng này tuổi, lần đầu tiên Hạ Mạt Hàn rung động với một người đàn ông, cô vốn tưởng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, cô sẽ được cưới người đàn ông mình yêu, cuộc sống cũng cô sẽ trở nên viên mãn. Nhưng ông trời lại bày ra cho cô một trò đùa đáng sợ, hôn lễ của cô bị gián đoạn, chú rể của cô – Nhất Bạch Sơn Tịch bị đánh chết, sự thật này quá tàn nhẫn, khiến Hạ Mạt Hàn không thể chấp nhận nổi, cô quá đỗi đau khổ, như muốn sụp đổ hoàn toàn.

“Tam thiếu gia!” Sau cơn sợ hãi thắt tim, Hạ Mạt Hàn chợt sực tỉnh, cô điên cuồng lao về phía Nhất Bạch Sơn Tịch, cất tiếng gào khóc.

Nhưng lồng ngực của Nhất Bạch Sơn Tịch đã bị đâm xuyên qua, Nhất Bạch Sơn Tịch đã chết thật rồi, không thể trả lời Hạ Mạt Hàn được nữa.

Bầu trời của Hạ Mạt Hàn thật sự sụp đổ, cô đau đớn tới nỗi không thể hít thở, cả thế giới của cô như tối đen, nước mắt ào ào tuôn ra.

Cô vừa khóc vừa cất lên tiếng kêu nức nở, đau khổ tột độ: “Xin lỗi Tam thiếu gia, em sai rồi, em đã liên lụy tới anh.”

Ngoài đau khổ ra, lòng Hạ Mạt Hàn còn tràn ngập nỗi tự trách, cô cảm thấy Nhất Bạch Sơn Tịch đã bị mình liên lụy, vì nhiều lần cứu cô mà anh đã đắc tội với nhà họ Chúc, giờ người nhà họ Chúc tới báo thù, khiến Nhất Bạch Sơn Tịch bỏ mạng, vì cô nên kết cục này mới xảy ra, Hạ Mạt Hàn đang áy náy tới tột độ, đau lòng tới tột độ.

Bầu không khí xung quanh trở nên đau đớn, rất nhiều người cảm thấy thương tiếc đau xót cho cái chết của Nhất Bạch Sơn Tịch, có những cô gái trẻ tôn sùng Nhất Bạch Sơn Tịch cũng không kiềm nén được giọt lệ thương cảm, thậm chí còn người còn nghẹn ngào bật khóc thành tiếng giống Hạ Mạt Hàn.

Buổi đám cưới đáng mừng dường như đã trở thành lễ tang đầy đau buồn.

“Cô là Hạ Mạt Hàn?” Trong lúc mọi người đang chìm trong đau đớn, Chúc Vĩnh Sinh bèn cất lời, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Mạt Hàn đang mặc váy cưới, đặt ra câu hỏi với vẻ lạnh lẽo băng giá.

Hạ Mạt Hàn đang chìm trong nỗi đau đớn tuyệt vọng, chợt nghe tiếng Chúc Vĩnh Sinh, cơ thể cô run lên, như có luồng khi lạnh lẽo xộc vào người.

Hạ Mạt Hàn khựng lại vài giây rồi mới gật đầu, cô nói: “Đúng vậy.” Giọng Hạ Mạt Hàn khản đặc, tràn ngập tuyệt vọng.

Chúc Vĩnh Sinh rút một con dao găm ra, vứt xuống cạnh Hạ Mạt Hàn, cất giọng với vẻ mặt vô cảm: “Tôi không muốn ra tay giết một người phụ nữ trói gà không chặt, cô tự sát đi.”

Lời nói này không mang chút cảm xúc nào, dường như Chúc Vĩnh Sinh đã biến thành một Thần Chết, lạnh lùng phán án tử cho Hạ Mạt Hàn.

Chúc Vĩnh Sinh vừa thốt lời, Hạ Mạt Hàn vẫn chưa kịp hoàn hồn, Hoàng Quý Lan đã chợt điên cuồng gào lên: “Đừng giết con gái tôi, con gái tôi vô tội.”

Hạ Khánh Chi lập tức cầu xin Chúc Vĩnh Sinh: “Chúc Tam Gia, xin ông hãy tha cho con gái tôi!”

Chúc Vĩnh Sinh liếc nhìn hai vợ chồng Hạ Khánh Chi, lạnh lùng nói: “Chuyện nhà họ Chúc chúng tôi xảy ra cũng vì cô ta, hôm nay nhất định cô ta phải chết.”

Lời nói của Chúc Vĩnh Sinh vô cùng kiên quyết.

Lúc này Hạ Mạt Hàn không hề tỏ ra sợ hãi hốt hoảng, từ khi Nhất Bạch Sơn Tịch bỏ mạng, Hạ Mạt Hàn đã biết chắc chắn mình sẽ phải chết. Nhưng khi thật sự đã tới thời khắc này, cô cũng không còn sợ hãi nữa, Nhất Bạch Sơn Tịch chết rồi, lòng cô cũng như chết theo, mọi suy nghĩ trong đầu cô biến mất, không còn sợ chuyện sống chết nữa.

Vậy nên cô không hề do dự, sau khi Chúc Vĩnh Sinh dứt lời, cô vươn tay, lẳng lặng nhặt con dao găm dưới đất lên.

Hạ Khánh Chi và Hoàng Quý Lan thấy vậy bèn sợ hãi hét lên: “Mạt Hàn!”

“Tiểu Mạt!”

Hai người vừa kêu vừa bất chấp tất cả để lao tới.

Hoàng Quý Lan xông tới, ôm chặt lấy Hạ Mạt Hàn, nức nở cất tiếng: “Tiểu Mạt, con không thể chết, mẹ không thể rời bỏ con.”

Hạ Khánh Chi nhìn sâu vào mắt Hạ Mạt Hàn, kiên định cất lời: “Bố sẽ không trơ mắt nhìn con chết.”

Nói rồi, Hạ Khánh Chi tức khắc đưa mắt nhìn Chúc Vĩnh Sinh, quả quyết nói: “Chúc Tam Gia, chuyện của nhà họ Chúc các ông thật ra đều là do tôi, nếu như ông buộc phải giết người thì hãy giết tôi đi, xin ông đừng sát hại con gái tôi.”

Vì con gái, Hạ Khánh Chi có thể đánh cược mạng sống của mình, ông ta nợ vợ con mình, khiến con gái thiếu mất tình thương của người cha suốt bao năm, giờ hai bố con đoàn tụ chưa được bao lâu, Hạ Khánh Chi không thể nhìn Hạ Mạt Hàn chết trước mặt mình, thà rằng chính ông ta là người chết còn hơn.

Ánh mắt Chúc Vĩnh Sinh trở nên lạnh lùng, ông ta lẳng lặng cất tiếng: “Giờ tôi chỉ cần một mình Hạ Mạt Hàn chết, nếu cậu còn tiếp tục lắm miệng nữa thì tôi sẽ giết sạch người nhà họ Hạ các cậu.”

Chúc Vĩnh Sinh là một Đại Tông sư với sức mạnh đáng kinh ngạc, nếu ông ta thật sự định giết sạch nhà họ Hạ thì chắc chắn đây là chuyện dễ như trở bàn tay. Hạ Khánh Chi biết điều đáng sợ này. Ông ta không sợ chết, nhưng ông ta không thể vừa để Hạ Mạt Hàn bỏ mạng, vừa liên lụy cả gia tộc bị diệt vong. Vậy nên vừa nghe Chúc Vĩnh Sinh nói vậy, Hạ Khánh Chi bèn tức khắc im lặng, nhưng cặp mắt ông ta lại nhòa lệ, ông ta đang đau đớn vì sự vô dụng của mình, đau đớn vị số mệnh của con gái. Giờ phút này, một người đàn ông mạnh mẽ như ông ta cũng phải ứa lệ.

Còn Hoàng Quý Lan thì đã nước mắt đầy mặt, bà ta bật khóc không thể kiềm chế được, cảm thấy đây chính là tận thế. Hoàng Quý Lan căm thù ông trời đã bất công với bà ta, hôm nay vốn là ngày hạnh phúc nhất trong đời Hoàng Quý Lan, con gái bà ta cưới Nhất Bạch Sơn Tịch, bà ta sắp được cậy nhờ con mà leo lên đỉnh cao phú quý, hưởng thụ ánh hào quang rạng rỡ nhất. Nhưng hiện giờ, vận mệnh lại thay đổi, con rể bà ta là Nhất Bạch Sơn Tịch đã chết, con gái bà ta cũng sắp bỏ mạng theo. Giấc mộng giàu sang của bà ta tan vỡ, thậm chí bà ta còn phải đối mặt với nỗi đau mất đi con gái, Hoàng Quý Lan không thể chấp nhận sự thật này!

Thấy nỗi đau đớn tuyệt vọng của mẹ mình, lòng dạ Hạ Mạt Hàn cũng nhói đau. Vốn cô không sợ chết, nhưng nghĩ tới chuyện mình chết rồi, bố mẹ sẽ phải chịu nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cô lại thấy không đành lòng. Hạ Mạt Hàn không thể tưởng tượng được nếu như mình chết thật thì nửa đời sau của bố mẹ cô sẽ ra sao, đây thật sự là một chuyện vô cùng tàn nhẫn, dù Hạ Mạt Hàn không quan tâm tới bản thân thì làm sao cô có thể vứt bỏ bố mẹ?

Nhưng cô có không đành lòng bỏ mặc bố mẹ hơn nữa thì cũng chẳng còn cách nào khác, Chúc Vĩnh Sinh sẽ không để cô sống, giờ chỉ còn một con đường được bày ra trước mắt cô, đã chính là đường chết.

“Bố, mẹ, con xin lỗi, nửa phần đời còn lại con không thể tiếp tục làm con gái bố mẹ rồi.” Hạ Mạt Hàn đau thương cất lời, nói rồi, cô cầm dao găm lên định tự sát.

Lúc này, một giọng nói chợt vang vọng: “Đợi đã.”

Đây là giọng của Ngô Bách Tuế, vào giờ khắc quan trọng này, giọng nói của anh trở nên vô cùng cao vang.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, lúc này họ mới phát hiện ở đây còn có một kẻ là Ngô Bách Tuế.

Hôm nay lúc Ngô Bách Tuế xuất hiện, anh còn trở thành tiêu điểm cho tất cả mọi người. Dù ai ai cũng giễu cợt khinh thường anh, nhưng vì vậy mà anh cũng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tuy vậy, từ lúc Chúc Vĩnh Sinh xuất hiện, Ngô Bách Tuế đã trở thành kẻ vô hình bị tất cả mọi người xem nhẹ. Dù anh cư xử khác hẳn mọi người, một mình ngồi trên sân khấu thì cũng không có bất cứ ai chú ý tới anh.

Cả vườn hoa đã trở nên bừa bãi lộn xộn vì sự xuất hiện của Chúc Vĩnh Sinh và cuộc chiến giữa ông ta cùng Nhất Bạch Sơn Tịch. Tất cả những người đứng xem đều đã núp ra xa, chỉ mình Ngô Bách Tuế là vẫn ngồi trên ghế từ đầu chí cuối, anh không hề nhúc nhích, thậm chí vẻ mặt còn không mảy may thay đổi. Cả cuộc chiến có một không hai lẫn cái chết của Nhất Bạch Sơn Tịch đều không hề ảnh hưởng tới anh, dường như anh không thuộc về nơi này, đã siêu thoát khỏi cõi trần tục.

Đến tận giờ phút này, khi Hạ Mạt Hàn định tự sát thì cuối cùng Ngô Bách Tuế mới lên tiếng.

Cuối cùng những người có mặt tại đây mới chú ý tới Ngô Bách Tuế. Ánh mắt mọi người cùng đổ dồn về phía Ngô Bách Tuế phía trên sân khấu.

Hạ Mạt Hàn cũng dừng động tác, đưa mắt nhìn Ngô Bách Tuế.

Ngay cả Chúc Vĩnh Sinh cũng phải nhìn Ngô Bách Tuế trừng trừng, ông ta liếc nhìn anh rồi lạnh lùng nói: “Cậu muốn lo chuyện bao đồng ư?”

Ngô Bách Tuế ngồi trên ghế, nhất mực nhìn Hạ Mạt Hàn chằm chằm, anh hoàn toàn không buồn liếc qua Chúc Vĩnh Sinh mà chỉ lạnh nhạt trả lời ông ta: “Đợi tôi một lát, tôi sắp xong rồi.”

Chúc Vĩnh Sinh cảm thấy rất khó hiểu: “Cậu đang làm gì?”

Ngô Bách Tuế vừa thoăn thoắt đưa bút trên giấy ký họa vừa đáp: “Vẽ tranh.”

Đúng vậy, đúng là Ngô Bách Tuế đang vẽ, khoảnh khắc khi nãy lúc Hạ Mạt Hàn đưa tay lên, vẻ hoàn toàn đón nhận cái chết của cô quá đẹp, khiến cảm hứng của Ngô Bách Tuế chợt bùng lên, anh không thể kiềm nén nổi phải đặt bút vẽ.

“Cậu vẽ ai?”

“Hạ Mạt Hàn.”

“Cậu vẽ cô ta làm gì?”

“Để chứng minh thân phận của tôi với Hạ Mạt Hàn, không liên quan gì tới ông cả.”

“Ý cậu là cậu muốn tôi đợi cậu vẽ xong rồi mới được xử lý Hạ Mạt Hàn?”

“Tôi không ép ông làm chuyện này, ông không đợi tôi cũng được, chỉ cần đừng quấy rầy tôi vẽ tranh thôi.”

Ngô Bách Tuế vừa vẽ vừa nói chuyện với Chúc Vĩnh Sinh.

Tất cả mọi người đều đã kinh ngạc rớt cằm vì những lời nói ngông cuồng của Ngô Bách Tuế. Chúc Vĩnh Sinh là ai cơ chứ, ông ta chính là một vị Đại Tông sư nghịch thiên, đến cả Nhất Bạch Sơn Tịch siêu việt cũng bị ông ta giết chết, tất cả mọi người đều biết tới sức mạnh của ông ta, ai dám đắc tội với một con người xuất chúng như Chúc Vĩnh Sinh?

Vậy nên cái chết của Nhất Bạch Sơn Tịch khiến rất nhiều người phải đau khổ, buồn bã, nhưng không có bất cứ ai dám oán hận Chúc Vĩnh Sinh.

Nhưng tên hề quái đản Ngô Bách Tuế lại chẳng coi Chúc Vĩnh Sinh ra gì, đến giờ anh vẫn còn đang cố chấp vẽ vời, thậm chí còn coi việc vẽ tranh là chuyện quan trọng hàng đầu, bảo Chúc Vĩnh Sinh đừng quấy rầy anh. Đây nào phải chuyện mà một người bình thường có thể làm được?

Chúc Vĩnh Sinh không biêt Ngô Bách Tuế, nhưng qua lời anh ông ta cũng hiểu đầu óc tên này không bình thường, Chúc Vĩnh Sinh đường đường là một Đại Tông sư, sao có thể để một tên ngốc xúc phạm tới mình như vậy, ông ta bèn lạnh lùng nói: “Tên điên.”

Dứt lời, Chúc Vĩnh Sinh nhẹ nhàng vung tay lên.

Bùm!

Một luồng chân khí ầm ầm tuôn ra, xông thẳng lên sân khấu.

Sân khấu rộng rãi tức khắc sụp đổ, khói bụi bay mù mịt.

Ngô Bách Tuế ngồi trên sân khấu cũng bị chôn sống.

Thấy vậy, ánh mắt Hạ Mạt Hàn cũng thay đổi, lòng cô thấy đau nhói. Dù hôm nay cô rất giận Ngô Bách Tuế, nhưng giờ thấy anh thật sự gặp chuyện không may, cô vẫn cảm thấy không đành lòng.

Những người khác cũng phải thổn thức, mọi người cùng xôn xao bàn tán.

“Tên ngốc này đúng là tự đâm đầu vào chết!”

“Đúng vậy, sao anh ta không nhìn xem Chúc Vĩnh Sinh là ai đi. Anh ta dám nói với Chúc Vĩnh Sinh như vậy, người ta không giết luôn mới là lạ.”

“Ngô Bách Tuế là tên sao chổi, vốn dĩ Hạ Mạt Hàn đang kết hôn với Nhất Bạch Sơn Tịch, nhưng anh ta lại tới gây rối nên chuyện mới ra nông nỗi này, nếu không phải vì tên sao chổi Ngô Bách Tuế thì tôi nghĩ hôm nay Chúc Vĩnh Sinh sẽ không tới báo thù đâu.”

“Cái tên tai họa này, chết cũng tốt, cho đáng đời.”

Mọi người phía dưới đang xôn xao bàn tán, bụi bặm trên sân khấu cũng đã từ từ rơi xuống, lúc này mọi người mới nhìn thấy tên ngốc Ngô Bách Tuế không những không chết, mà anh còn đứng hiên ngang trong đống đổ nát, thậm chí, tay anh vẫn còn đang nắm cây bút vẽ.

Nhưng vẻ mặt của Ngô Bách Tuế rất khó coi, ánh mắt anh bùng lên lửa giận, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh sải bước tiến tới chỗ Ngô Vĩnh Sinh, vừa đi anh vừa bực bội cất lời: “Sao ông lại làm hỏng bức tranh của tôi?”

Rõ ràng Ngô Bách Tuế giận dữ không phải do Ngô Vĩnh Sinh tấn công mình, mà vì ông ta đã hủy hoại bức tranh của anh.

Mọi người lại tiếp tục khiếp sợ, cạn lời vì Ngô Bách Tuế. Ngô Bách Tuế gặp phải đại nạn mà không chết, đáng ra anh phải vui mừng vì mình tốt số, nhưng anh lại cứ liên tục chán sống, cố tình gây hấn với Chúc Vĩnh Sinh. Tên ngốc này đúng là ngốc tới độ không biết sống chết là gì.

“Ngô Bách Tuế, giờ không phải là lúc để anh làm loạn đâu, anh mau đi đi!” Thấy Ngô Bách Tuế còn sống, Hạ Mạt Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn anh lại tiếp tục đâm đầu vào chỗ chết, dù Hạ Mạt Hàn biết mình cũng sắp bỏ mạng nhưng lại không muốn nhìn Ngô Bách Tuế chết oan, cô bèn lên tiếng ngăn anh lại.

Ngô Bách Tuế dừng bước, đưa mắt nhìn Hạ Mạt Hàn, anh nghiêm túc nói: “Anh chỉ muốn em biết anh mới thật sự là Nhất Bạch Sơn Tịch.”

Nghe tới đây, tim Hạ Mạt Hàn đập rộn lên, cô thật sự không biết đầu óc, suy nghĩ của Ngô Bách Tuế ra sao nữa, đến lúc này mà anh vẫn kiên quyết bảo mình là Nhất Bạch Sơn Tịch, như vậy không phải đang cố tình hấp dẫn sự chú ý của Chúc Vĩnh Sinh sao?

Quả thật, Ngô Bách Tuế vừa dứt lời, Chúc Vĩnh Sinh đã nhìn anh chằm chằm, ông ta trầm giọng, hỏi: “Cậu là Nhất Bạch Sơn Tịch?”

Hạ Mạt Hàn vội vã giải thích với Chúc Vĩnh Sinh: “Không phải đâu, anh ấy là chồng cũ của tôi, đầu óc anh ấy hơi có vấn đề, anh ấy đang nói linh tinh đấy.”

Chúc Vĩnh Sinh không để ý tới Hạ Mạt Hàn, ông ta tiếp tục nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, hỏi lại: “Cậu là Nhất Bạch Sơn Tịch?”

Ngô Bách Tuế nhìn Chúc Vĩnh Sinh, anh lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tôi chính là Nhất Bạch Sơn Tịch. Chúc Vĩnh Thọ, Chúc Vĩnh Tôn, Chúc Nguyên Bá, đều là do tôi giết.”