Chàng Khờ

Chương 32




Nếu thế giới này bất công với em, anh sẽ vì em thay đổi cả thế giới.

Câu nói này, khắc sâu trong lòng Hạ Mạt Hàn.

Hạ Mạt Hàn rất cảm động, dù rằng câu nói này không thực tế, nhưng cũng chứng minh một điều, Ngô Bách Tuế thực sự luôn suy nghĩ cho cô, sự quan tâm và che chở của anh cũng vô cùng chân thành.

Hạ Mạt Hàn bừng tỉnh trong phút chốc, cô để mặc Ngô Bách Tuế nắm lấy tay mình, bước ra khỏi nhà hàng.

Ra đến ngoài, một cơn gió ập đến mới khiến cho Hạ Mạt Hàn thực sự tỉnh táo.

Cô lập tức rút tay đang bị Ngô Bách Tuế nắm lấy, đồng thời nghiêm túc nói với anh: “Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với em, anh không nên làm bừa?” Mặc dù Hạ Mạt Hàn tin rằng Ngô Bách Tuế đã trở lại là một người bình thường, nhưng tật xấu ăn to nói lớn của Ngô Bách Tuế không thể sửa được trong chốc lát.

Ngô Bách Tuế lời ít ý nhiều, đáp: “Chuyện của em anh đã biết cả rồi, anh đến để giúp em đòi lại công bằng.” Những kẻ ức hiếp Hạ Mạt Hàn ấy, Ngô Bách Tuế sẽ không tha cho bất cứ ai.

Hạ Mạt Hàn nghe xong liền đáp: “Nếu anh thực sự muốn giúp em, hãy đưa em đi mua một bộ quần áo, quần áo của em bẩn quá rồi.”

Ra tay đánh Trương Cảnh Minh, chắc chắn làm lớn chuyện rồi, Ngô Bách Tuế biết được cũng không có gì là kỳ lạ, nhưng nếu Ngô Bách Tuế hành động một cách kích động như thế, chỉ khiến cho hậu quả thêm nghiêm trọng. Hạ Mạt Hàn giờ đây đã có Ngô Bách Tuế bên cạnh, cô cũng cảm thấy thực sự mãn nguyện, cô không muốn lại phải dây vào những người không nên dây. Đối với cô mà nói, việc cấp thiết nhất bây giờ chính là thay ngay bộ quần áo bẩn thỉu, thậm chí còn dính vết máu này.

“Được!” Ngô Bách Tuế nhìn bộ quần áo trên người Hạ Mạt Hàn rồi đồng ý.

Trước đây khi Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế ở bên nhau, Hạ Mạt Hàn quyết định tất cả, Ngô Bách Tuế giống như một cậu con trai ngốc ngếch của Hạ Mạt Hàn, mọi thứ đều làm theo ý của cô.

Hôm nay, mối quan hệ đảo ngược, tất cả đều do Ngô Bách Tuế quyết, Hạ Mạt Hàn dường như biến thành một cô bé thích dựa dẫm, chỉ cần đi theo Ngô Bách Tuế là được.

Ngô Bách Tuế đưa Hạ Mạt Hàn đến trung tâm thương mại Xướng Thịnh ở gần đó.

Phụ nữ trời sinh đã thích thú với việc mua sắm, Hạ Mạt Hàn cũng không ngoại lệ. Từ nhỏ cô cũng được coi là lá ngọc cành vàng, khi ông nội chưa qua đời, cô vẫn còn độc thân, cô thường đi đến trung tâm thương mại, mua những gì mình thích. Sau này được gả cho Ngô Bách Tuế, cuộc sống trở nên khó khăn, cô rất ít khi đi mua đồ, càng không có chuyện đi cùng Ngô Bách Tuế, hôm nay là lần đầu tiên.

Lòng Hạ Mạt Hàn rất hiếu kỳ, cùng người chồng đã khôi phục bình thường của mình đi dạo trung tâm mua sắm, cảm thấy rất kỳ lạ, trong chốc lát cô quên bẵng đi những tổn thương trong lòng, chỉ đắm chìm trong những cảm xúc mới mẻ này. Cô bước chầm chậm, ngắm nghía những món đồ được bày bán trong trung tâm. Mỗi cửa hàng đầy ắp các mẫu quần áo, giày dép, túi xách, Hạ Mạt Hàn đều xem một lượt, dù rằng không vào trong mặc thử, cô cũng cảm thấy ngắm từ bên ngoài cũng thật tuyệt.

Khi đến tầng hai, tại của hàng của thương hiệu Gucci, cô nhìn xuyên qua lớp kính, trông thấy một chiếc váy liền, chiếc váy này như có một sức hấp dẫn đặc biệt với Hạ Mạt Hàn, khiến cô không đừng được mà dừng lại, nhìn thêm một chút.

Ngô Bách Tuế đứng kế bên nói: “Thích không? Nếu thích thì vào mua nhé!”

Hạ Mạt Hàn lắc đầu: “Thôi, đắt quá, chúng ta đi chỗ khác xem xem.” Đối với Hạ Mạt Hàn bây giờ, trang phục của thương hiệu này là giá trên trời, cô chẳng dám mơ đến, chỉ xem cho thích mắt.

Nói xong, cô liền bước đi.

Ngô Bách Tuế ngăn cô lại, đồng thời nói với cô: “Không sao, anh có tiền.”

Lời vừa buông, Ngô Bách Tuế liền bước vào cửa hàng.

Hạ Mạt Hàn biết, bây giờ Ngô Bách Tuế cũng có chút tiền, tiền viện phí, tiền ăn đều do Ngô Bách Tuế trả, nhưng cô sợ rằng, Ngô Bách Tuế không hề biết giá cả trong cửa hàng Gucci này cao đến thế nào. Nhưng Ngô Bách Tuế đã bước vào không chút do dự, cô đành lấy hết dũng khí bước vào theo.

Ngô Bách Tuế vừa đi vào, một nhân viên cửa hàng liền bước đến và hỏi Ngô Bách Tuế: “Chào anh, anh muốn mua gì ạ?”

Ngô Bách Tuế chỉ Hạ Mạt Hàn nói: “Hỏi cô ấy!”

Nói rồi, Ngô Bách Tuế liền ngồi xuống ghế.

Nhân viên nghe xong liền quay sang đón tiếp Hạ Mạt Hàn.

Hạ Mạt Hàn mặc dù đã bước vào đây, nhưng không đủ dũng khí, cô do dự vài giây, rồi chỉ vào chiếc váy lúc nãy cô trông thấy, hỏi: “Xin hỏi chiếc váy này có được thử không?”

Trang phục trong cửa hàng, được phân làm hai đẳng cấp, một là hàng phổ thông, hai là hàng cao cấp. Dãy treo hàng phổ thông thì có thể được mặc thử, nhưng hàng cao cấp thì không được phép mặc thử, đây là quy định của thương hiệu này, cũng là kiến thức thông thường mà mọi khách hàng đều biết.

Nhân viên thấy Hạ Mạt Hàn đến điều cơ bản này cũng không biết, chắc hẳn đối phương chưa từng bước vào cửa hàng cao cấp thế này, nhất thời sự nhiệt tình của nhân viên bán hàng giảm xuống chỉ còn một nửa. Cô ta hờ hững trả lời: “Hàng cao cấp của chúng tôi không được phép mặc thử.”

Hạ Mạt Hàn thất vọng đáp: “Được rồi!”

Ngừng một lúc, cô lại hỏi: “Chiếc váy này bao nhiêu tiền?”

Trên mỗi chiếc váy, đều có ghi giá cụ thể, Hạ Mạt Hàn lại hỏi những điều rõ rành rành như vậy, khiến nhân viên cửa hàng mất hết nhẫn nại, cô ta trả lời với giọng rất khinh thương: “Chẳng phải bên trên có ghi giá rồi sao? Sáu mươi tám nghìn!”

Nghe xong lời này, Hạ Mạt Hàn không khỏi thở dài một hơi, vừa rồi cô thực sự chỉ chú ý đến kiểu dáng của chiếc váy mà không để ý đến giá cả, ai biết, cái giá ấy vượt xa cả dự liệu của cô. Cô biết sản phẩm của Gucci rất đắt, nhưng đắt cũng có đắt ít đắt nhiều, con số sáu vạn tám này thì quá đắt rồi!

Trong chốc lát, Hạ Mạt Hàn chẳng còn tâm trí nào ở lại đây, cô lập tức nói với Ngô Bách Tuế: “Chúng ta đi thôi!”

“Hạ Mạt Hàn?” Ngô Bách Tuế còn chưa lên tiếng, bỗng có tiếng một người đàn ông cất lên. Hạ Mạt Hàn quay đầu nhìn, thấy người đến là bạn đại học của cô Chu Phú Quý.

Thời đại học, Hạ Mạt Hàn là hoa khôi cao ngạo lạnh lùng của trường, rất nhiều nam sinh thích Hạ Mạt Hàn, nhưng Chu Phú Quý là người đặc biệt nhất. Người này sinh ra ở nông thôn, ăn mặc cực quê mùa, vẻ ngoài cũng rất khó coi, hoàn toàn thuộc hình mẫu chân chất nhà quê. Nhưng lại cứ không biết tự lượng sức mình, bản thân như vậy lại dám gửi thư tình cho Hạ Mạt Hàn trước mặt cả lớp.

Hành động này của hắn ta, chẳng khác nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Bởi chuyện liên quan đến hắn ta, mà suốt một thời gian dài Hạ Mạt Hàn trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người ở trường.

Cũng chính bởi chuyện này, mà Hạ Mạt Hàn có ấn tượng sâu sắc với Chu Phú Quý. Tất nhiên, chẳng phải là ấn tượng tốt đẹp gì, Hạ Mạt Hàn không thích Chu Phú Quý không phải chỉ bởi Chu Phú Quý gửi thư tình quấy nhiễu cô, mà còn bởi con người Chu Phú Quý vô cùng lập dị, hắn ta thuộc tuýp người tự cao tự đại một cách mù quáng, rõ ràng điều kiện chẳng ra sao nhưng lại cho rằng mình là cục vàng chưa được khai thác, cho rằng mình rất giỏi, tương lai sẽ vô cùng rạng rỡ.

Giờ đây gặp lại con người này, Hạ Mạt Hàn cũng chỉ lịch sự đáp lại một câu: “Lâu rồi không gặp!”.

“Nghe nói cậu bị họ Hạ đuổi đi rồi, điều này là thật sao?” Đây đích thực là tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa, việc Hạ Mạt Hàn bị nhà họ Hạ đuổi đi truyền khắp Tây Nguyên, còn có người đem chuyện này rêu rao trong nhóm bạn học, Chu Phú Quý biết được chuyện này là vì mẩu tin được gửi trong nhóm.

Hạ Mạt Hàn chẳng dễ gì quên được vết thương này trong chốc lát, Chu Phú Quý lại đột nhiên lôi nó ra, lòng Hạ Mạt Hàn lại trở nên lặng thinh, sắc mặt của cô cũng rất khó coi.

Thấy Hạ Mạt Hàn không nói gì, Chu Phú Quý lại mở miệng: “Cậu xem cậu bây giờ, đến đồ của hãng Gucci cũng không mua nổi, cậu đã trải qua những ngày thế nào vậy? Nếu lúc đầu cậu lựa chọn ở bên tôi, thì mọi thứ đâu trở nên tồi tệ đến thế? Cậu nhìn tôi xem, giờ là cửa hàng trưởng của cửa hàng này, mỗi tháng thu nhập mấy chục ngàn tệ, có nhà có xe, nếu cậu theo tôi, dù không cần đi làm cũng có thể hưởng phúc.” Khi nói những lời này, người Chu Phú Quý toả ra một sự tự tin nồng nhiệt, cảm giác như hắn ta chính là tổng giám đốc của tổng công ty vậy.

Nghe những lời này, Hạ Mạt Hàn mới chú ý việc một Chu Phú Quý quê mùa trước kia nay đã ăn mặc rất ra dáng rồi. Nhưng điều kiện của hắn ta có tốt đến đâu thì tính cách vẫn thật khiến người ta thấy ghét, Hạ Mạt Hàn không muốn nhiều lời với hắn ta, lập tức xoay người, tiếp tục nói với Ngô Bách Tuế: “Bách Tuế, chúng ta đi thôi!”

Bách Tuế?

Nghe thấy cái tên này, Chu Phú Quý như phát hiện ra một lục địa mới vậy, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế hôm nay, ăn vận rất bình thường, che giấu ánh hào quang. Ánh mắt Chu Phú Quý nhìn Ngô Bách Tuế, tất nhiên là như nhìn một tên ngốc, hắn ta hết lời mỉa mai nói với Hạ Mạt Hàn: “Đây chính là ông chồng ngốc Ngô Bách Tuế của cậu sao? Đích thực như lời đồn, Hạ Mạt Hàn, mắt mũi của cậu có vấn đề sao? Khi ấy cậu từ chối tôi, cuối cùng lại tìm được một tên ngốc thế này, tên này rốt cuộc có chỗ nào hơn tôi?”

Hạ Mạt Hàn nghe những lời khích bác này, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, rất nhiều người trên thế giới này, rất thích so đo, Hạ Mạt Hàn biết, Ngô Bách Tuế giờ đã không còn ngốc nữa, tuy vậy rất nhiều thứ thực sự không bằng được Chu Phú Quý. Nhưng nếu để Hạ Mạt Hàn lựa chọn, cô thà chọn một Ngô Bách Tuế có điều kiện bình thường còn hơn lựa chọn một tên đã xấu người còn xấu cả nết như Chu Phú Quý.

Khi Hạ Mạt Hàn đang cố gắng nuốt cơn giận, Ngô Bách Tuế chậm rãi đứng dậy, đi về phía cô, nói một câu: “Tố chất nhân viên cửa hàng này kém cỏi thật, đi thôi, chúng ta đi cửa hàng khác mua đồ.”

Hạ Mạt Hàn gật đầu, rồi cùng Ngô Bách Tuế rời khỏi.

Nhưng Chu Phú Quý nào chịu để yên, hắn ta chẳng ngờ rằng, một tên ngốc như Ngô Bách Tuế lại biết mỉa mai người khác, là cửa hàng trưởng, lẽ nào lại có thể để một tên ngốc vùi dập?

Lập tức, Chu Phú Quý đi đến trước mặt hai người, chặn lại và nói: “Đến cũng đến rồi, không mua bộ nào cứ thế rời đi sao? Nể tình bạn học cũ, tôi giảm giá cho hai người.” Hôm nay hắn ta sẽ khiến cho tên ngốc này mất mặt, để Hạ Mạt Hàn hối hận vì đã không chọn hắn ta.

“Cửa hàng trưởng, bộ dạng nghèo nàn của họ, giống người có tiền mua được đồ Gucci sao? Lúc nãy anh không nhìn thấy, em vừa nói giá, người ta sợ xanh mặt kìa.” Nữ nhân viên lúc nãy tiếp đãi Hạ Mạt Hàn thấy quan hệ giữa Chu Phú Quý và khách hàng kia không tốt, cố ý thêm thắt.

“Đúng vậy, chắc hai người này đến trung tâm thương mại dùng điều hoà chùa, mọi người nhìn trong tay họ xem, có mua cái gì đâu.” Một nam nhân viên khác nói, anh ta cũng không vừa mắt Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế, không nhịn nổi mà xía thêm lời.

“Đừng nói linh tinh, đây là bạn học cũ của tôi, nhưng là người có tiền, đến tôi người ta cũng không thèm để ý đến, sao có thể nghèo đến nỗi không mua nổi một bộ quần áo cơ chứ? Hơn nữa, nếu người ta không mua nổi đồ trong cửa hàng này, thì bước vào đây làm gì? Cô ấy đâu giống chồng của cô ấy, là một tên ngốc.”

Nói rồi, Chu Phú Quý còn quay sang hỏi Hạ Mạt Hàn: “Đúng không bạn học cũ?”

Lòng Hạ Mạt Hàn vô cùng bức bối, mặt cũng nóng bừng lên, quả nhiên, không có tiền đi đâu cũng khó, vài người có tiền cứ muốn nhân lúc cô rơi vào bước đường cùng mà thêm dầu vào lửa, cũng là để khinh miệt cô không tiền tài không địa vị. Hạ Mạt Hàn không cam tâm, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Cô giờ đang như cưỡi lên lưng hổ.

Lúc này, Ngô Bách Tuế đột nhiên lên tiếng: “Vợ à, em xem bạn học cũ của em vì chút lợi nhuận mà thuyết phục đến khô cả miệng rồi kìa, thôi thì nể tình anh ta đáng thương, chúng ta mua chiếc váy đó được không?”

Nói rồi, Ngô Bách Tuế liền chỉ vào chiếc váy mà Hạ Mạt Hàn thích, thản nhiên nói: “Lấy chiếc váy này cho tôi!”

Ngô Bách Tuế vốn dĩ không muốn dây dưa với loại kiến bọ không biết nặng nhẹ này, nhưng anh nhận ra sự im lặng của anh chỉ khiến Hạ Mạt Hàn thêm tổn thương. Vì Hạ Mạt Hàn anh sẽ cố gắng thay đổi.

Nhân viên nhìn Ngô Bách Tuế đầy vẻ hoài nghi hỏi: “Anh chắc chứ? Chiếc váy này những sáu mươi tám nghìn tệ đấy?”

Ngô Bách Tuế thúc giục: “Đừng nhiều lời, cho vào túi đi.”

Hạ Mạt Hàn định thần lại, lập tức khuyên nhủ Ngô Bách Tuế: “Đừng mua nữa, em còn chưa thử, không biết có vừa với mình không.” Hạ Mạt Hàn rất sợ cái tật ăn to nói lớn của Ngô Bách Tuế sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn. Dù rằng giờ anh đã khỏi bệnh rồi, dù rằng việc anh đang làm là để bảo vệ cô, nhưng có một số việc, nên biết tự lượng sức mình.

Ngô Bách Tuế mặc kệ nói: “Không sao, không vừa thì vứt đi.”

Nghe đến đây, Chu Phú Quý không nhịn được bật cười, mỉa mai Ngô Bách Tuế nói: “Tên ngốc này, anh tưởng tôi không biết anh sao? Chẳng làm được cái quái gì cả, chỉ biết bốc phét, giờ anh lại giả vờ trước mặt tôi, xin hỏi anh có tiền không? Anh mua được bộ đồ đắt như vậy không?”

Ngô Bách Tuế nhìn Chu Phú Quý, hỏi ngược lại: “Nếu tôi mua được thì sao?”

Nếu tên ngốc này có tiền, thì cái cây bằng sắt cũng nở được hoa, Chu Phú Quý sao có thể tin lời bốc phét của Ngô Bách Tuế, anh ta không chút do dự đáp: “Nếu anh mua được, tôi sẽ quỳ xuống cho anh.”

Ngô Bách Tuế không nói thêm lời nào, rút ra chiếc thẻ VIP đen của anh, vứt đến trước mặt Chu Phú Quý, thản nhiên nói: “Nào, quẹt thẻ!”