Chàng Khờ

Chương 280




Lúc này có một lão già gầy gò ngăm đen đang đứng trong ngôi nhà tranh. Gương mặt của lão già này khá bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng Ngô Bách Tuế có ấn tượng rất sâu sắc với ông ta.

Vì ông ta chính là lão già lừa đảo từng giả làm Nhất Bạch Sơn Tịch tại triển lãm tranh thành phố Tây Nguyên.

Khi ấy lão già đã mang bán đấu giá bức tranh “Rồng bay ngang trời” giả, cuối cùng bức tranh được Thái Hâm Lỗi mua với cái giá rất cao, nhưng Ngô Bách Tuế lại đứng ra vạch trần thân phận kẻ lừa đảo của lão già. Khi ấy, Ngô Bách Tuế đã khiến tất cả mọi người phải điêu đứng vì bức tranh “Người đẹp áo lam”, chứng minh mình chính là Nhất Bạch Sơn Tịch, còn lão già thì chạy mất dạng.

Ngô Bách Tuế không thể ngờ anh sẽ gặp lại lão già giả mạo vào tình huống này.

Khi nãy Quy Hư Đạo Nhân nói Dương Kim Dương đang ở trong ngôi nhà tranh, mà bên trong lại chỉ có mình lão già, vậy chẳng phải lão già chính là Dương Kim Dương sao?

Ngô Bách Tuế cảm thấy thật khó tin, anh đã hoàn toàn sững sờ.

Đối mặt với sự ngờ vực của Ngô Bách Tuế, lão già chợt cười ha hả: “Xem ra cậu vẫn còn nhớ tôi!”

Lão già vẫn mang dáng vẻ gian giảo tức cười, giống hệt như tên lừa đảo trong trí nhớ của Ngô Bách Tuế. Ngô Bách Tuế ngạc nhiên nhìn lão già chằm chằm một hồi rồi nghiêm giọng hỏi: “Ông chính là kẻ lừa đảo đã giả mạo Nhất Bạch Sơn Tịch sao?”

Lão già gật đầu: “Ha ha, đúng vậy”.

Ngô Bách Tuế càng nhìn càng thấy lão già không giống Dương Kim Dương, học trò của Dương Kim Dương là Quy Hư Đạo Nhân có dáng vẻ của một cao nhân tu đạo rất siêu phàm thoát tục, theo lý mà nói Dương Kim Dương cũng phải như thần tiên mới đúng. Nhưng lão già trước mặt cùng lắm cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, hơn nữa trông ông ta còn rất lôi thôi nhếch nhác, cười toe toét hệt như một lão thầy bói lang thang tứ phương. Người như ông ta sao có thể là Dương Kim Dương.

Nhưng Quy Hư Đạo Nhân đã đích thân đưa Ngô Bách Tuế tới đây, nói rõ rằng người trong phòng chính là sư phụ của ông, Dương Kim Dương.

Ngô Bách Tuế khựng lại hồi lâu rồi cuối cùng mới cất tiếng hỏi: “Ông chính là tiền bối Dương Kim Dương sao?”

Lão già thừa nhận ngay không buồn suy nghĩ: “Đúng vậy”.

Lần này Ngô Bách Tuế có không muốn tin thì cũng phải tin. Anh lẳng lặng cố gắng tiếp nhận sự thật này, sau đó mới trịnh trọng nói với Dương Kim Dương: “Cụ của tôi có để lại cho chúng tôi một chiếc túi gấm, nói rằng khi nhà họ Ngô lâm nguy, chúng tôi có thể tìm ông xin giúp đỡ, giờ nhà họ Ngô đang bị nhà họ Đường để mắt tới, tôi muốn xin ông hãy cứu giúp nhà họ Ngô”.

Ngô Bách Tuế không tìm hiểu tại sao Dương Kim Dương lại có dáng vẻ này, cũng không quan tâm tại sao ông ta lại chủ động gọi mình tới. Anh bày tỏ rõ ràng mong muốn của mình, vì anh biết rõ chỉ mình Quy Hư Đạo Nhân thôi thì không thể chống trả lại cả nhà họ Đường, Quy Hư Đạo Nhân có thể tạm bảo vệ nhà họ Ngô một lần chứ không thể che chắn cho họ cả đời. Vậy nên Ngô Bách Tuế hy vọng Dương Kim Dương có thể nghĩ ra một cách giải quyết toàn vẹn cho nhà họ Ngô.

Nghe Ngô Bách Tuế nói vậy, gương mặt cười cợt của Dương Kim Dương chợt trở nên nghiêm túc, ông ta nhìn Ngô Bách Tuế bằng ánh mắt trầm lặng, nghiêm giọng: “Tôi biết hết chuyện nhà họ Ngô các cậu, nhưng giờ tôi đã là ngọn đèn cạn dầu, không thể giúp được các cậu”.

Nghe vậy, lòng Ngô Bách Tuế chợt chùng xuống, anh cau chặt mày, lo lắng hỏi: “Ông có ý gì?”

Đương nhiên Ngô Bách Tuế biết đèn cạn dầu có nghĩa gì, anh cũng rõ tuổi tác thật sự của Dương Kim Dương đã rất cao rồi, nhưng nhìn Dương Kim Dương với dáng vẻ hơn năm mươi tuổi trước mặt, anh cảm thấy ông ta trẻ hơn so với tuổi thật rất nhiều, hơn nữa tinh thần cũng rất tốt, khỏe mạnh như vâm, Dương Kim Dương thế này sao có thể là ngọn đèn cạn dầu được?

Dường như Dương Kim Dương cũng hiểu rõ sự ngờ vực của Ngô Bách Tuế, ông ta nghiêm túc giải thích: “Không thể nhìn bề ngoài để đánh giá con người, trông tôi trẻ trung như vậy nhưng thật ra cả cơ thể cũng đã khô héo cả rồi, nội tạng gần như đã suy kiệt. Tôi thật sự già rồi, không còn nhiều thời gian sống trên đời đâu, không thể giúp đỡ nhà họ Ngô các cậu được, mọi chuyện chỉ có thể tự dựa vào sức cậu thôi”.

Nghe được lời giải thích của Dương Kim Dương, lòng dạ Ngô Bách Tuế lại càng trở nên nặng nề, anh cất lời thoáng vẻ tuyệt vọng: “Nhà họ Đường mạnh mẽ như vậy, nếu chỉ dựa vào mình tôi thì chắc chắn nhà họ Ngô sẽ tàn đời. Đến thân mình mà tôi cũng không bảo vệ nổi chứ nói gì tới cả nhà họ Ngô”.

Biết Dương Kim Dương không còn sống được bao lâu, Ngô Bách Tuế không nén nổi nỗi buồn bã, ngoài ra anh còn vô cùng tuyệt vọng. Cuối cùng tất cả mọi người đều khó thoát khỏi đường chết, chiếc túi gấm Ngô Lại truyền cho họ cũng vô dụng. Dương Kim Dương không thể giúp đỡ, nhà họ Ngô chắc chắn sẽ phải diệt vong.

Dương Kim Dương nhìn Ngô Bách Tuế, nghiêm túc nói với anh: “Thật ra tôi đã biết trước là mình không còn sống được bao lâu, vậy nên tôi luôn tìm kiếm một người có thể khiến tôi hài lòng để truyền dạy võ nghệ. Hôm ấy tôi xuất hiện tại triển lãm tranh thật ra là vì cậu, tôi hiểu bức tranh của cậu, cũng rất thích, rất tán thưởng các bức tranh do cậu vẽ. Tôi tin người có thể vẽ ra những bức tranh ấy sẽ có phẩm chất tuyệt vời. Tôi cũng đã biết rõ tình hình võ công của cậu rồi, dựa vào sức mạnh hiện tại của cậu thì đúng thật là không thể đối chọi với nhà họ Đường. Nhưng đây chính là lý do hôm nay tôi gọi cậu tới. Giờ tôi muốn hỏi cậu, cậu có bằng lòng trở thành đệ tử cuối cùng của tôi không, tôi sẽ truyền lại hết kiến thức cả đời của mình cho cậu”.

Lời nói này khiến Ngô Bách Tuế phải sững sờ, tim anh đập rộn lên, hóa ra mình lại là người khiến Dương Kim Dương hài lòng, được ông lựa chọn từ trước, Dương Kim Dương còn bằng lòng truyền thụ hết kiến thức cả đời mình cho anh ư? Chuyện này là một niềm vui bất ngờ khổng lồ với Ngô Bách Tuế, khiến anh không biết phải phản ứng ra sao.

Trong lúc Ngô Bách Tuế đang sững sờ, Dương Kim Dương đã lại nói tiếp: “Người khác có thể giúp đỡ nhà họ Ngô các cậu một lần hai lần, nhưng không thể mãi bảo vệ nhà họ Ngô. Cuối cùng thì chuyện của nhà họ Ngô vẫn phải để các cậu tự giải quyết thôi”.

Lời nói này đã chạm tới tâm khảm Ngô Bách Tuế, đúng là không ai có thể mãi mãi bảo vệ nhà họ Ngô vô điều kiện, chuyện của nhà họ Ngô phải để người nhà họ Ngô tự giải quyết. Ngô Bách Tuế muốn bảo vệ nhà họ Ngô thì nhất định chính anh phải tự trở nên mạnh mẽ.

Dương Kim Dương bằng lòng truyền thụ võ công cả đời mình cho Ngô Bách Tuế khiến anh vô cùng cảm kích. Nhưng Ngô Bách Tuế vẫn thấy ngờ vực trước quyết định này của ông, anh đứng sững ra trong chốc lát rồi nghiêm túc hỏi Dương Kim Dương: “Nhưng tại sao ông lại chọn tôi? Không phải Quy Hư Đạo Nhân cũng là đồ đệ của ông sao?”

Nghe vậy, ánh mắt Dương Kim Dương trở nên u ám, ông nhìn ra ngoài xa qua cánh cửa mở rộng của căn nhà tranh, sau đó ông mới chầm chậm lên tiếng: “Cả đời tôi đầy rẫy phong ba trắc trở, gập ghềnh lênh đênh, trải qua bao nhiêu những chuyện mà nhiều người bình thường không thể gặp phải, cuối cùng coi như cũng đã đạt được thành công. Tất cả cũng đều là nhờ có cụ của cậu là Ngô Lại, nếu không có ông ấy thì cũng không có tôi của ngày hôm nay. Vậy nên, lúc này điều tôi muốn làm nhất đó là trả lại hết những gì mình có cho con cháu của ông ấy, để con cháu của Ngô Lại có thể tạo nên huyền thoại, bước lên đỉnh cao như Ngô Lại năm ấy. Tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi mới chọn cậu, tôi tin chắc chắn cậu sẽ không để tôi thất vọng”.

Dương Kim Dương tin vào ánh mắt của mình, Ngô Bách Tuế có tố chất tuyệt vời, tiềm lực khổng lồ, anh là một thiên tài tuyệt thế trăm năm khó gặp, lại còn là con cháu của Ngô Lại. Dương Kim Dương thoáng thấy được hình ảnh của Ngô Lại trên người Ngô Bách Tuế, thậm chí, ông còn cảm thấy chỉ cần cho Ngô Bách Tuế đủ thời gian và cơ hội để phát triển mà không có rào cản, thì anh còn có thể vượt qua cả Ngô Lại. Đương nhiên đây cũng chỉ là suy luận không có căn cứ của Dương Kim Dương. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì ông cũng tin chắc rằng mình không chọn lầm người, Ngô Bách Tuế chính là hy vọng cho tương lai của nhà họ Ngô.

Ngô Bách Tuế nghe xong mà cơn xúc động tràn ngập trong lòng. Máu huyết trong cơ thể anh sôi trào, tạo ra huyền thoại, bước lên đỉnh cao, đây chính là truyền kỳ khi xưa của Ngô Lại, nếu mình có hy vọng bước tới trình độ ấy thì đời này chẳng còn gì tiếc nuối nữa.

Ngô Bách Tuế không nghĩ ngợi nhiều mà thẳng thừng quỳ xuống trước mặt Dương Kim Dương, anh cất chất giọng âm vang: “Sư phụ xin hãy nhận của đệ tử một lạy”.

Giọng nói của Ngô Bách Tuế vang dội, giọng điệu vô cùng kiên định, anh không thốt lên những lời hùng hồn, nhưng chỉ một câu ngắn gọn đơn giản này đã đủ chứng minh sự quyết tâm của anh, anh bằng lòng trở thành đệ tử cuối cùng của Dương Kim Dương, anh cũng sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông.

Dương Kim Dương dời mắt, nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm rồi hài lòng gật đầu.

Sau đó, ông tiến lên phía trước, khẽ nâng Ngô Bách Tuế lên, ông nghiêm giọng: “Tốt, tốt. Từ hôm nay trở đi, con chính là đệ tử cuối cùng của Dương Kim Dương ta. Bắt đầu từ giờ, ta sẽ truyền thụ hết võ công cả đời mình cho con, còn chuyện con có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì phụ thuộc vào tiềm lực và vận may của con”.

Ngô Bách Tuế gật đầu trịnh trọng rồi mạnh mẽ cất lời: “Vâng, nhất định con sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ”.

Sau đó, Dương Kim Dương đã truyền thụ võ thuật cả đời mình cho Ngô Bách Tuế tại căn nhà tranh.

Ngày hôm sau, một tia sáng kỳ lạ xuất hiện trên bầu trời tại ngoại ô phía Tây Yến Kinh.

Ngay sau đó, những bóng người liên tiếp xuất hiện trên không trung, có kẻ ngự không phi hành, có kẻ ngự kiếm phi hành, bọn họ như một đoàn thiên binh thiên tướng giáng xuống trần gian. Chỉ là những người này lại tỏa ra luồng sát khí ngút trời.

Bọn họ chính là người nhà họ Đường.

Đám người nhà họ Đường có khí thế siêu phàm bừng bừng sát khí lao tới tấn công trang viên nhà họ Ngô.

———————–