Chàng Khờ

Chương 22




Cảnh tượng rầm rộ chưa từng có như thế, Thái Hâm Lỗi không được chứng kiến.

Thái Hâm Lỗi không phải một người thích hóng chuyện, anh ta sẽ không trở thành một phần của đám đông hóng hớt. Anh ta vốn đã quen được người khác ngẩng đầu nhìn, nào cam tâm đứng đây ngẩng đầu nhìn kẻ khác.

Vả lại, anh ta cũng không còn mặt mũi mà ở lại nơi này nữa. Đường đường là Thái công tử mà lại bị người ta đuổi ra khỏi cửa, đúng là nỗi ô nhục suốt cuộc đời mình! Anh ta không thể nào chịu nổi ánh mắt dị nghị của người ngoài.

Quan trọng hơn cả, Thái Hâm Lỗi đã đồng ý đãi tiệc mọi người trong gia tộc của Hạ Tử Nhiên, nếu kế hoạch ở Thanh Phong Trai đã đổ bể, anh ta chỉ có thể tìm một nhà hàng cao cấp khác, phải cố gắng nhanh chóng đặt chỗ.

Vì thế, sau khi bị đuổi ra, Thái Hâm Lỗi nhanh chóng lái xe rời đi.

Bên ngoài Thanh Phong Trai, đám đông tụ lại càng lúc càng nhiều, khi tận mắt thấy người nhà họ Hạ bước xuống từ đội xe hào nhoáng kia, ai cũng thốt ra những lời bàn tán rất kinh ngạc.

“Đây là người nhà họ Hạ mà? Sao họ được thưởng thụ mức độ đãi ngộ này?”

“Đúng vậy, là người nhà họ Hạ đấy, bà cụ cũng ra rồi kìa. Nhà họ Hạ này chỉ là gia tộc hạng hai ở Tây Nguyên thôi mà, sao trông như một bước lên trời vậy?”

“Nghe nói ba cô con gái nhà họ Hạ đều xinh đẹp động lòng người lắm, chẳng lẽ tìm được một anh rể vàng ròng rồi?”

“Tôi biết chứ, ba cô thì có hai cô kết hôn rồi, trong đó có một cô còn lấy phải anh khờ Ngô Bách Tuế nữa.”’

“Xem ra cô gái chưa kết hôn kia tìm được lang quân như ý rồi, nhà họ Hạ thành cá chép hóa rồng, ngưỡng mộ thật đấy.”

Đủ thứ âm thanh lượn lờ trong không trung, giống như những lá cờ nhiều màu sắc, tăng thêm vinh dự vô tận cho người nhà họ Hạ.

Đám đông nhà họ Hạ như đang bước trên tầng mây vậy, toàn thân nhẹ bẫng. Nghi thức đón tiếp phô trương to lớn, đội ngũ bảo vệ hùng hậu và uy vũ, đám đông vây quanh hóng chuyện, lời bàn tán chứa đầy vẻ ngưỡng mộ và ghen tị, tất cả, tất cả mọi thứ đều đẩy người nhà họ Hạ tới vị trí cao nhất. Người trong gia tộc cảm nhận được vinh quang vô cùng vô tận mà họ không dám nghĩ tới dù nằm mơ. Trong khoảnh khắc này, không bút mực nào miêu tả được tâm trạng của họ.

Mỗi một thành viên trong nhà họ Hạ đều giống như người nổi tiếng đang bước trên thảm đỏ với vô số ánh mắt chăm chú ngắm nhìn, họ ngẩng đầu ưỡn ngực, từ tốn sải bước vào phía trong Thanh Phong Trai.

Giờ khắc này đây, một chữ “sướng” làm sao lột tả hết được.

Dưới sự đón tiếp của đội nghi trượng hai bên cửa lớn, người nhà họ Hạ tiến vào Thanh Phong Trai cùng với tâm trạng vô cùng hân hoan.

Vừa tiến vào, đám đông mới phát hiện ra, sảnh lớn của Thanh Phong Trai trước nay luôn ngập tràn thực khách bỗng trống huơ trống hoác.

Chẳng trách, quá nhiều khách khứa đang chen chúc nhau ở ngoài kia, chật như nêm cối.

Bà cụ có vẻ không tin lắm nên hỏi: “Thế này là bao cả nhà hàng đấy hả?”

Trình Dũng lập tức trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi cố tình dọn sạch nhà hàng, hôm nay Thanh Phong Trai chỉ phục vụ nhà họ Hạ.”

Thanh Phong Trai chỉ phục vụ nhà họ Hạ.

Đây là chuyện mà ai có thể tưởng tượng được chứ!

Vinh hạnh này có thể giúp nhà họ Hạ được lưu danh sử sách rồi!

“Ba năm trước, vì Ngô Bách Tuế mà nhà họ Hạ mất mặt, hôm nay cuối cùng cũng vớt vát lại được rồi.” Sau cùng, không thể kiềm nén được, bà cụ nhướn mày, thở phào một hơi rồi cảm thán như thế.

Những thành viên khác trong nhà cũng lục tục cất tiếng.

“Đúng vậy, thật sự không ngờ nhà họ Hạ ta cũng có được ngày hôm nay, đúng là quá ảo diệu.”

“Sống quá nửa đời người, cuối cùng cũng được hãnh diện một phen, sung sướng quá!”

“Tât cả mọi thứ đều nhờ có Tử Nhiên, không có con bé, cả đời này chúng ta cũng không được hưởng đãi ngộ như này đâu!”

Tiếp đó, tất cả người nhà họ Hạ đều ca ngợi Hạ Tử Nhiên không tiếc lời.

Hạ Tử Nhiên đã lâng lâng như người sắp thành tiên rồi. Cô ta là người chấn động nhất trong số mọi người, bởi vì đây là những thứ Thái Hâm Lỗi chuẩn bị cho cô ta, người trong gia tộc đều hưởng ké hào quang từ cô ta. Cô ta mới là nhân vật chính rực rỡ nhất của ngày hôm nay.

Thế nhưng, khi đối diện với tất cả mọi thứ, bản thân Hạ Tử Nhiên cũng thấy bất ngờ. Tuy cô ta biết Thái Hâm Lỗi nhiều tiền, cũng biết Thái Hâm Lỗi thích mình, nhưng cô không ngờ rằng Thái Hâm Lỗi có thể vì mình mà làm đến mức này. Bữa tiệc hôm nay thật sự khiến cô ta bất ngờ và vui sướng.

Cô ta cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian!

“Thấy chưa hả, Hạ Mạt Hàn, một người chồng tốt quan trọng đến mức nào chứ? Chị nhìn Tử Nhiên nhà chúng tôi đi, nó mang lại bao nhiêu vinh dự cho gia tộc, còn chị, khiến gia tộc này chịu bao nhiêu nhục nhã!” Khi đám đông có mặt ở đó đang khen Hạ Tử Nhiên thì Hạ Tử Hiên đột nhiên châm chọc Hạ Mạt Hàn một câu.

Câu nói này lập tức khiến đám đông chuyển mục tiêu, không hẹn mà cùng chĩa mũi dùi về phía Hạ Mạt Hàn.

“Tử Hiên nói có lý đấy, chúng tôi không cần cô mang vinh quang về cho gia tộc, nhưng chí ít cũng đừng khiến gia tộc mất mặt chứ.”

“Đúng là không sao hiểu được, cho dù nhà họ Vương không cần cô, cô tìm một người khá giả hơn cũng không đến nỗi thế này, cô cứ giữ mãi một thằng khờ làm gì thế?”

“Đúng vậy, bà nội cũng đồng ý cho cô ly hôn rồi, thế mà cô vẫn chưa chịu, đúng là đồ đầu đất.”

Khoảnh khắc ấy, Hạ Tử Nhiên hãnh diện bao nhiêu, Hạ Mạt Hàn chật vật bấy nhiêu.

Trái tim Hạ Mạt Hàn như bị chọc thủng thành vô số lỗ hổng lớn, cô khổ quá mà.

Làm một người con gái, làm sao cô không ngưỡng mộ Hạ Tử Nhiên chứ? Bạn trai của Hạ Tử Nhiên không chỉ giỏi giang, mà còn có lòng, vì cô ta chuẩn bị bao nhiêu niềm vui bất ngờ lớn đến vậy. Hạ Mạt Hàn cũng từng khao khát bản thân được dạo chơi trong đại dương hạnh phúc, cô cũng thích lãng mạn, cũng thích niềm vui bất ngờ. Nhưng tất cả những thứ ấy cách cô quá xa xôi, cô không những không có duyên với hạnh phúc, thậm chí mỗi ngày còn phải chịu đựng đủ thứ áp lực, chế giễu và sỉ nhục, mỗi ngày đều bị người ta chỉ vào sống lưng mà mắng.

Những ngày tháng như thế, cô đã chán ngán quá rồi.

Nhưng cô không thoát ra nổi.

Âm thanh chỉ trích vẫn đang đập vào người Hạ Mạt Hàn, nước mắt của cô đã ngấp nghé bờ mi, nhưng cô cố gắng nín nhịn, không để nước mắt trào ra.

“Hu hu!” Hạ Mạt Hàn chưa khóc, nhưng Hoàng Quý Lan đã bật khóc rồi.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Hạ Mạt Hàn không nén được tiếng hỏi Hoàng Quý Lan.

Hoàng Quý Lan đau đớn như muốn ngất đi: “Rõ ràng con xuất sắc như thế, tại sao con không thể tìm được một người đàn ông tốt? Tại sao con vớ ngay phải thằng khờ như Ngô Bách Tuế? Tại sao người khác có thể tìm được đàn ông tốt như vậy? Cái số tôi sao mà khổ thế chứ!”

Hoàng Quý Lan vô cùng đau lòng.

Hôm nay, Hạ Tử Nhiên mang đến vinh quang cho gia đình cô ta khiến Hoàng Quý Lan ghen tị vô cùng, bà ta ghen đến mức hai mắt đỏ ngầu, không bộc phát ra ngoài sẽ chết mất.

Hạ Mạt Hàn thấy Hoàng Quý Lan khóc mà càng thêm khó chịu.

Trình Dũng ở bên cạnh thấy tình cảnh này cũng không khỏi kinh ngạc, rõ ràng là chuyện tốt đẹp vô cùng, sao tự dưng nhà họ Hạ lại cãi cọ nhỉ? Thậm chí có người còn bật khóc? Đúng là một gia tộc kỳ quặc.

Để tránh tình hình trở nên lúng túng hơn, Trình Dũng vội vàng lên tiếng hòa hoãn: “Các vị, có cần dọn đồ lên ngay không, đầu bếp của chúng tôi đang chuẩn bị tiệc đế vương!”

Tiệc đế vương, thực đơn bàn tốt nhất của Thanh Phong Trai!

Món ăn của Thanh Phong Trai nổi tiếng với mùi vị đặc sắc và giá cả đắt đỏ, còn tiệc đế vương bao gồm một bàn thức ăn đắt nhất cùng loại rượu ngon nhất, giá cả càng khỏi cần bàn cãi.

Nhà họ Hạ đông người như vậy, chí ít cũng cần hơn mười bàn.

Hơn mười bàn tiệc đế vương, vậy phải tốn bao nhiêu tiền?

Nhà họ Hạ vốn đang ầm ĩ bỗng chốc im phăng phắc, đám đông lại đắm chìm trong cơn chấn động.

Câu hỏi của Trình Dũng không có một ai đáp lời.

“Trước hết không cần nóng vội, tôi đợi chồng tôi đến đã.” Qua một lúc sau, Hạ Tử Nhiên lên tiếng, bây giờ cô ta đã đổi cách gọi Thái Hâm Lỗi thành “chồng”, cô ta cảm thấy hãnh diện vì anh ta.

“Đúng vậy, nhân vật chính còn chưa tới, sao chúng ta có thể dọn tiệc được, cứ đợi thôi!” Hạ Tử Hiên đưa mắt nhìn lướt hai vòng, không thấy Thái Hâm Lỗi nên phụ họa một câu.

Vì thế, tất cả thành viên của nhà họ Hạ tập trung trước cửa sảnh lớn ở tầng một, chờ đợi Thái Hâm Lỗi.

Chờ mấy phút liền mà không thấy bóng dáng Thái Hâm Lỗi đâu, Hạ Tử Nhiên đã bắt đầu thấy nóng ruột. Cô ta quá mong đợi bạn trai mình khi đến sẽ vô cùng lồng lộn và xán lạn.

Thêm vài phút nữa trôi qua, Thái Hâm Lỗi vẫn chưa xuất hiện, Hạ Tử Nhiên không thể đợi nổi nữa, cô ta đành nói: “Để con gọi điện cho anh ấy!” Nói rồi, cô ta lôi điện thoại ra.

Thế nhưng, cô ta chưa kịp bắt đầu cuộc gọi thì đám đông vây kín bên ngoài Thanh Phong Trai đột nhiên náo động hẳn lên.

Tiếp sau đó, từng tiếng động cơ gầm rú vang lên, chấn động cả một góc trời.

“Tới rồi tới rồi!” Hạ Tử Hiên phấn khích reo lên.

Hạ Tử Nhiên cũng kích động vô cùng, cô ta nóng lòng nên chạy ra ngoài.

Hai vợ chồng Hạ Hưng Bang và Hùng Ngọc Trân cũng theo con gái ra ngoài đón người.

Với tư cách là anh trai ruột của Hạ Tử Nhiên, Hạ Tử Hiên tất nhiên không chịu thua kém, cậu ta cũng ra khỏi Thanh Phong Trai.

Những thành viên khác của nhà họ Hạ rướn đầu rướn cổ nhìn ra ngoài ra cửa lớn và cửa kính ở hai bên.

Ánh mắt của đám đông ở bên ngoài cũng đổ dồn về nơi phát ra âm thanh.

Họ thấy hàng trăm chiếc motor Harley chia thành hai hàng trên đường lớn, đồng loạt lao về phía Thanh Phong Trai.

Các tay lái cưỡi trên mỗi chiếc Harley đều mặc âu phục và đeo kính đen rất đồng bộ.

Họ vừa ngầu vừa oai phong, giống như những chiến sĩ anh dũng vừa chiến thắng trở về.

Họ lái Harley thành hai hàng, mở ra một con đường.

Ở chính giữa làn được, một chiếc Maybach G650 đẳng cấp giá hai mươi triệu nhân dân tệ, trông không khác gì quân vương được hộ vệ, từ từ chạy tới giữa đoàn xe Harley hộ tống.

“Trời ơi, phô trương quá khí phách quá, tôi phát điên mất thôi!”

“Oai vệ quá đi mất, có thể tận mắt chứng kiến trận thế xa hoa thế này, đời này chẳng còn gì để tiếc!”

“Nhân vật lớn thật sự đã xuất hiện rồi!”

“Nếu lấy được người chồng như thế, dù phải đánh đổi bằng hai mươi năm tuổi thọ cũng được!”

Trong tiếng hô hào điên cuồng và lời bàn tán không ngớt của đám đông, chiếc Maybach tiến tới cửa Thanh Phong Trai rồi dừng lại.

Khi xe dừng hẳn, cửa xe bên phía ghế lái mở ra trước, một lái xe trung niên mặc âu phục đen tuyền và đeo găng tay trắng bước ra. Ông đi tới hàng ghế sau, mở cửa sau xe, khom lưng và cúi đầu, dùng tư thế khiêm tốn nhất, cung kính nghênh đón chủ nhân của chiếc xe.

Trong ánh mắt nghển cổ chờ mong của mọi người, một người đàn ông mặc âu phục xa hoa phiên bản không còn bày bán của Ermenegildo Zegna, đi đôi giày phiên bản đặc biệt của Berluti, đến cả cà vạt cũng là phiên bản giới hạn toàn cầu của Burberry, bước xuống khỏi chiếc Maybach.

Anh, rực rỡ chói mắt!

Anh, hào quang vô địch!

Anh, là Ngô Bách Tuế!